Thượng thần đến rồi - Thanh Đ...

By tunguyetminh

419K 10.2K 433

Tiên lộ của Mộ Cửu vô cùng trôi chảy, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại chậm chạp không thể phi thăng. Sư phụ... More

Giới thiệu
Mở đầu
Chương 1 - Khinh người quá đáng
Chương 2 - Làm người thật khó
Chương 3 - Muốn chọc giận chết ta?
Chương 4 - Ăn hạt dưa không?
Chương 5 - Bằng hữu cường hào
Chương 6 - Thật là độc ác
Chương 7 - Ai đắc tội ai
Chương 8 - Còn nhớ ngươi
Chương 9 - Đô Đốc có bệnh
Chương 10 - Không phải người tốt
Chương 11 - Liên quan gì đến ta?
Chương 12 - Ta bị thương
Chương 13 - Thiếu thông minh
Chương 14 - Đại sự không ổn
Chương 15 - Quan lớn đè chết người
Chương 16 - Ta có nỗi khổ riêng
Chương 17 - Ai đồng ý giúp đỡ ta
Chương 18 - Ta đều đồng ý
Chương 19 - Lại là hắn
Chương 20 - Có hi vọng
Chương 21 - Đối chọi gay gắt
Chương 22 - Thành Môn Thất Hỏa
Chương 23 - Đây là lão công của ngươi?
Chương 24
Chương 25 - Ngươi muốn đuổi ta?
Chương 26
Chương 27 - Là tình địch đó
Chương 28
Chương 29 - Ngươi kết hôn rồi?
Chương 30 - Tên lính mới
Chương 31 - Có người khóc lóc om sòm
Chương 32 - Có người muốn chết
Chương 33 - Ai là hung thủ?
Chương 34 - Kề bên thiên đao
Chương 35 - Thật độc ác
Chương 36 - Tiểu nhân hèn hạ?
Chương 37 - Không trị được ngươi
Chương 38 - Đồ biến thái
Chương 39 - Tiểu lưu lãng hổ
Chương 40 - Nhận ra ta?
Chương 41 - Ngươi ở đâu ra?
Chương 42 - Phát hiện bất ngờ
Chương 43 - Đối phó với ai đó
Chương 44
Chương 45 - Giúp ta một việc
Chương 46 - Có gian tình
Chương 47 - Yêu vật đến rồi
Chương 48 - Để ta
Chương 49 - Ngươi là người tốt
Chương 50 - Ai đánh nhau?
Chương 51 - Đi dạo phố?
Chương 52 - Thật có tâm cơ
Chương 53 - Kể chuyện xưa
Chương 54 - Ta xấu xí?
Chương 55 - Lại xui xẻo rồi
Chương 56 - Con hồ ly ác độc
Chương 57 - Lai lịch không nhỏ
Chương 58 - Không thể nhìn bề ngoài
Chương 59 - Mơ mộng hão huyền
Chương 60 - Ta là người thân
Chương 61 - Tay chân thật nhanh
Chương 62 - Ta muốn thăng quan
Chương 63 - Còn có kinh hỉ
Chương 64 - Không lọt vào mắt ngươi
Chương 65 - Ta là người ngoài?
Chương 66 - Khách không mời mà đến
Chương 67 - Trùy tâm chi ngữ
Chương 68 - Quốc gia cổ Thanh Khâu
Chương 69 - Ngân hồ chặn đường
Chương 70
Chương 71 - Tuổi thơ khó tả
Chương 72 - Đẹp cũng vô dụng
Chương 73 - Tương kế tựu kế
Chương 74 - Còn muốn thị tẩm?
Chương 75 - Hóa ra là nàng
Chương 76 - Kỹ năng sinh tồn
Chương 77 - Không thể lựa chọn
Chương 78 - Thiếu thông minh nhỉ?
Chương 79 - Ba người đồng hành
Chương 80 - Hắn đang tức giận
Chương 81 - Như một cạm bẫy
Chương 82 - Tiểu mỹ hồ ly
Chương 83 - Đến tắm rửa?
Chương 84 - Cũng sẽ không chết
Chương 85 - Thần thánh phương nào!
Chương 86 - Ta sẽ trừng trị hắn
Chương 87+88 - Ngươi là tên lừa đảo
Chương 89 - Ai cho ngươi vô lễ?
Chương 90 - Súc sinh nhà ngươi!
Chương 91 - Đến tham gia trò vui
Chương 92 - Chê ta thiếu thịt?
Chương 93 - Ngực lớn thật là tốt
Chương 94 - Tiểu Thập Tam, ngươi khỏe không?
Chương 95 - Vua và tùy tùng
Chương 96 - Vợ chưa cưới của ta
Chương 97 - Ham mê kì quái
Chương 98 - Thay ta làm việc
Chương 99 - Biến đổi lớn trong đêm
Chương 100 - Xảy ra nhân mạng
Chương 101 - Thanh Huyền Cung chủ
Chương 102 - Nghi ngờ rất nhiều
Chương 103 - Không bằng cầm thú
Chương 104 - Ngươi đang tránh ta
Chương 105
Chương 106 - Điểm hóa ta đi!
Chương 107 - Ngươi có bí mật?
Chương 108 - Còn muốn ám hại?
Chương 109 - Lão nhân lén lút
Chương 110 - Cường hào đến rồi
Chương 111 - Đại thần có lý
Chương 112 - Chuyện cũ
Chương 113 - Nghi ngờ tầng tầng
Chương 114 - Đêm sủng mỹ nam
Chương 115 - Hắn thật đẹp mắt!
Chương 116 - Người này rất quen
Chương 117 - Thật phô trương
Chương 118 - Diễn trò
Chương 120 - Giấu đầu hở đuôi
Chương 119 - Tư nhân bạc tình
Chương 121 - Bắt ba ba trong rọ
Chương 122 - Niêm hoa đích thủ
Chương 123 - Muốn sống mái với nhau sao?
Chương 124 - Lăng Tiêu bảo điện
Chương 125 - Tại sao phải hận?
Chương 126 - Là bi kịch?
Chương 127 - Nàng có hậu đài!
Chương 128 - Lại xảy ra vấn đề!
Chương 129 - Xin nhờ ngươi!
Chương 130 - Tặng cho ngươi
Chương 131 - Còn muốn gạt ta?
Chương 132 - Ác ma quấn người
Chương 133 - Nàng muốn uống rượu?
Chương 134 - Viên ngọc kì quái
Chương 135 - Đại nhân, chào ngài!
Chương 136 - Ngươi thành công rồi?
Chương 137 - Thời kì trưởng thành
Chương 138 - Quá uất ức!
Chương 139 - Nàng luyện mị thuật?
Chương 140 - Người có chí riêng
Chương 141 - Thần thánh phương nào?
Chương 142 - Giết người đền mạng
Chương 143 - Ta đến tìm vợ
Chương 144 - Của loài rồng?
Chương 145 - Cho phán xét
Chương 146 - Lấy cái chết tạ tội
Chương 147 - Vẫn tính vạn hạnh
Chương 148 - Phu thê phối hợp
Chương 149 - Chỉ sợ có trò lừa gạt
Chương 150 - Điện hạ có bệnh
Chương 151 - Ta là quân quyến
Chương 152 - Tiếng rên quái lạ
Chương 154 - Có ghen hay không?
Chương 155 - Hắn không học tốt
Chương 156 - Không đi được
Chương 157 - Ta bị ma nhập
Chương 158 - Ngươi là nữ?
Chương 159 - Sắp bại lộ
Chương 160 - Chính thất ra oai
Chương 161 - Một đôi dây đỏ
Chương 162 - Con chim điên
Chương 163 - Ta là tội nhân
Chương 164 - Ta nợ hắn
Chương 165 - Công chúa xinh đẹp
Chương 166 - Người kì quái
Chương 167 - Sớm đã có quỷ
Chương 168 - Gặp dịp thì chơi?
Chương 169 - Tâm tư rắn rết
Chương 170 - Đánh về nguyên hình
Chương 171 - Chôn cái gì?
Chương 172 - Mục đích của họ?
Chương 173 - Đồ vật trong hộp
Chương 174 - Trao đổi với ngươi
Chương 175 - Vui mừng trở về
Chương 176 - Người có chí riêng
Chương 177 - Thượng thần tùy hứng
Chương 178 - Hồ Vương thê thảm
Chương 179 - Ân cần quá mức
Chương 180 - Có việc muốn nhờ
Chương 181 - Sinh đứa bé
Chương 182 - Tương thân tương ái
Chương 183 - Gieo vạ ngàn năm
Chương 184 - Đổi nghề đánh cướp
Chương 185 - Đuổi theo ta đi
Chương 186 - Ngươi thích không?
Chương 187 - Thiên quan đại nhân
Chương 188 - Chuyện đáng sợ
Chương 189 - Ai là doanh gia?
Chương 190 - Sương mù dày đặc
Chương 191 - Lại chết người?
Chương 192 - Ai không có nỗi khổ tâm trong lòng?
Chương 193 - Bí ẩn cuối cùng
Chương 194 - Muốn công chúa sao?
Chương 195 - Tìm ra điểm đáng ngờ
Chương 196 - Mau tới cứu mạng!
Chương 197 - Cặn bã chính là cặn bã
Chương 198: Phải giảm cân
Chương 199 - 200

Chương 153 - Gây đại họa?

1.5K 40 1
By tunguyetminh

           

Thế nhưng thanh âm nhẫn nại ấy rõ ràng truyền đến từ đây!

Nàng rút trường kiếm, lập tức nhảy ra sau tấm bình phong, mũi kiếm chỉ thẳng vào một người đang ôm bụng ngã dưới đất, sắc mặt tái nhợt đầy vẻ kinh ngạc, mà áo trắng trên người hắn và một phần sàn nhà đều bị máu tươi nhiễm đỏ...

" Ngao Khương?!" Mộ Cửu giật mình, đến xưng hô cũng không chú ý!

Ngao Khương nằm dưới đất cũng kinh hãi đến biến sắc, thân thể căng cứng như gặp quỷ!

" Sao ngươi lại đến đây!"

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía sau nàng, một tay kéo liêm mạn che thắt lưng, bộ dạng rõ ràng không muốn để nàng lại gần.

Mộ Cửu cũng không muốn hỏi, nhưng nàng là hộ tướng Đông Lăng Cung, tên này bị thương, nếu Ngao Sâm hỏi đến thì nàng sẽ không giải thích được đâu! Hơn nữa, may mà nàng xông vào đây có được không? Ngày ấy rõ ràng nàng chưa làm gì đã bị hắn định cho một tội danh, nếu nàng không vào, hắn lật lọng nói nàng hộ vệ bất lực, hoặc thẳng thắn nói rằng là do nàng động thủ thì sao bây giờ?

Giao thiệp với người như thế, không thể không đề phòng.

Nghĩ tới đây, nàng không nói gì liền kém liêm mạn trên người hắn xuống, Ngao Khương kinh hãi muốn lăn vào gầm giường, dáng vẻ như một tiểu tức phụ bị kẻ cướp bắt về động, muốn khiển trách lại không dám quát mắng, muốn chửi bới lại không dám lên tiếng.

Mộ Cửu không coi mình là một tiểu lưu manh, mấy phần sắc đẹp của tiểu tử này không lọt nổi vào mắt xanh của nàng đâu!

Có điều nàng không quản được nhiều như vậy. Nàng nhất định phải gọi người vào giúp hắn chữa thương, tuyệt không để hắn có cơ hội vu hại!

" Tại sao ngươi lại bị thương?" Nàng ngồi thẳng xuống nhìn thương thế của hắn.

" Ai cần ngươi lo!" Ngao Khương trừng mắt nhìn nàng, cố gắng giãy giụa bò về phía chiếc tủ nhỏ cạnh giường.

Nhưng hắn phải bò, có thể thấy thương thể tuyệt đối không nhẹ.

Mộ Cửu đi tới giúp hắn mở tủ ra, lấy toàn bộ bình bình lọ lọ bày ra trước mặt hắn: " Ngươi muốn cầm máu?"

Bản thân nàng tuy có mang theo thuốc chữa thương bên người nhưng có lẽ thuốc của Long Cung họ lợi hại hơn. Hơn nữa, thuốc trị thương của nàng đều do Lưu Dương luyện chế, khi trước quả thực là dùng một viên mất một viên, nàng sẽ không lãng phí trên người thẳng nhóc con không có tố chất này đâu.

Ngao Khương thở hổn hển, với tay lấy một bình thuốc màu xanh, ngón tay run run, lời còn chưa nói ra liền gục xuống.

Mộ Cửu liền cầm lấy nó, lấy một viên đan dược cho hắn ăn.

Máu có ngừng lại hay không thì nàng không biết, y phục của hắn đã che vết thương lại, hơn nữa Mộ Cửu sẽ tuyệt đối không để hắn cởi ra để giúp hắn chữa thương.

Thế nhưng sắc mặt của hắn có thả lỏng đôi chút, cả người cũng dần dần từ chống cự Mộ Cửu chuyển sang thích ứng, liền nói: " Ta muốn uống trà."

Mộ Cửu đi đến rót cho hắn một chén, lại cầm chậu đồng trong góc lấy giúp hắn một chậu nước.

Thương ở phía xương sườn, chẳng trách sẽ đau đến rên rỉ.

Mộ Cửu xốc xiêm y của hắn lên xem một chút, chỉ thấy máu không chảy nữa, nhưng vết thương chưa khép lại được.

Xem ra thuốc trị thương của Long Cung cũng không ra sao!

" Nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta sẽ giết ngươi!"

Nàng đang nhíu mày quan sát, Ngao Khương vừa khôi phục được một chút khí lực liền tàn bạo uy hiếp nàng.

Mộ Cửu thản nhiên nhìn hắn một cái, buông xiêm y ra.

" Ngươi làm việc gì không thể để lộ ra ngoài sao?"

Thật là không có lòng tốt, nàng thay hắn bận bịu trước sau, liền đổi lại được một câu đe dọa này của hắn !

" Ngươi không cần biết!" Hắn lạnh lùng trừng nàng, cúi người chịu đựng cảm giác đau.

Mộ Cửu không ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì liền đi bát quái xem tiểu nhãi con hắn đi đánh nhau với ai!

Có điều, theo lí thuyết thì người đi đánh nhau bên ngoài đều có trong người mấy viên Kim Sang Dược, cái tên này cái gì cũng không mang, xem ra không phải thích đi gây chuyện. Nhưng nếu không thích đi gây chuyện, tại sao hắn lại mang một thân thương thế này quay về đây? Hơn nữa còn sợ bị người khác nhìn thấy, hắn vừa đi tìm ai đánh nhau? Đề phòng ai?

Việc này tuy rằng không có nhiều quan hệ lắm với nàng, nhưng an nguy của hắn hiện tại chính là sứ mệnh của nàng, nàng phải biết rõ.

" Nếu ngươi không chịu nói ra là ai đả thương thì ta sẽ đi bẩm báo với phụ thân ngươi." Nàng nghiêm mặt yêu cầu.

" Không liên quan..." Hắn còn chưa nói hết, Mộ Cửu đã đứng dậy muốn đi.

Hắn liền vồ tới: " Ngươi quay lại!"

Mộ Cửu quay người, hắn oán hận trừng mắt nhìn nàng, ổn định khẩu khí: " Ta có nói ngươi cũng không biết."

" Chỉ cần một cái tên thôi." Mộ Cửu không dễ dàng từ bỏ.

Hắn khẽ cắn răng, lại trừng nàng, nói: " Vân Tích."

Mộ Cửu không nghe rõ: " Cái gì?"

" Ta nói Vân Tích! Lão tứ Vân gia ở Ngọc Lĩnh sơn!" Khuôn mặt Ngao Khương bởi cắn răng quá chặt mà có vẻ hơi vặn vẹo, " Ngươi từng nghe nói đến Vân gia chưa? Ngươi chỉ là một tiểu Hóa Thần sống hơn hai ngàn năm, khẳng định chưa từng nghe qua!"

Mộ Cửu liền sửng sốt.

Lão tứ Vân gia ở Ngọc Lĩnh sơn, Ngọc Lĩnh sơn này, không phải là địa bàn của nhân tình Ngao Sâm, Hỏa Phượng Hoàng sao? Ngao Khương đã làm gì? Có điều cũng là bình thường, Ngao Khương là nhi tử của Vương Hậu, quả thật có lí do không đội trời chung với Vân gia, chẳng trách hắn không muốn người khác biết mình đánh nhau với Vân Tích.

Thế nhưng quan trọng là Ngao Khương cũng không vừa mắt người giết Trần Bình là nàng, thật khiến người ta không hiểu!

Nếu Ngao Khương có suy nghĩ như Vương Hậu, hắn oán hận Quách Mộ Cửu nàng làm gì?

Còn nếu hắn cùng chiến tuyến với Ngao Sâm, trở mặt với Vân gia liền không hợp tình hợp lí.

Không... Hỏa Phượng Hoàng Vân gia?

Mấy chữ này sao lại quen tai thế?

Đúng rồi, nàng nhớ rồi!

Khi nàng mở tiệc mời Lưu Tuấn và các đồng liêu từng nghe được bát quái từ Phượng lão bản ở Phượng Siêu, trong đó nhắc tới Vân gia, lẽ nào chính là nhân tình Hỏa Phượng Hoàng của Ngao Sâm? Nàng nhớ Phượng lão bản nói rằng, Vân gia bởi cần phải niết bàn để độ Thiên kiếp nên người trong tộc không nhiều nhưng lại có một vị tiểu thư đi sinh con bên ngoài, chẳng lẽ đang nói đến mẫu thân của Trần Bình?

" Ngươi sẽ đi mật báo sao?" Ngao Khương thấy nàng nửa ngày chưa lên tiếng, không nhịn được mở miệng thăm dò.

Mộ Cửu cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt hắn tuy vẫn hung ác nhưng cũng có một tia sầu lo, quả nhiên là không muốn Ngao Sâm biết được.

Nàng nói: " Ta không có hứng thú với chuyện của ngươi, chỉ cần ngươi không nghĩ ra trăm phương ngàn kế để chỉnh ta là được rồi."

Ngao Khương trừng mắt nhìn nàng, sau đó bò lên ghế tựa ngồi xuống.

Mộ Cửu đánh giá hắn trong chốc lát, lại nói: " Ta có thể nói dối giúp ngươi, nhưng thương thế của ngươi làm sao có thể giấu được?"

Hắn thất thần nhìn chằm chằm vào tấm bình phong đã bị chém rách nửa khắc, mở miệng: " Ta có thể nói ta không khỏe, tạm thời không thể lộ diện."

Mộ Cửu bĩu môi, hắn coi cha hắn và đại phu ở Long Cung là kẻ ngốc sao? Lý dó sứt sẹo như thế mà cũng nghĩ ra được.

Quên đi, vì không để Ngao Sâm coi việc này là nhược điểm của nàng, nàng đành phải cố hết sức nhét cho hắn một đống tiên đan.

Nàng móc ra hai viên Sinh Cơ Đan, đặt lên trên bàn: " Ăn đi."

Ngao Khương nhìn chằm chằm hai viên đan dược trắng bóc này, cau mày hỏi: " Đây là cái gì?"

Continue Reading

You'll Also Like

36.6K 3.3K 56
Tên Hán Việt: Bát thập niên đại ký sự Tên truyện: Kí sự những năm 80 Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, thập niên 80...
36.9K 1.8K 110
Biên tập: MinnieKemi vs Hikari2088 https://minniekemi.wordpress.com/truyen-dai/con-re/
190K 4.3K 137
Giới thiệu nội dung: Nàng mang theo ký ức một đời, có được nội lực thâm hậu, có phép thuật điều khiển được ma quỷ, nhưng ở nơi dị thế này lại trở th...
79.6K 2.3K 75
Nàng - một con người tàn nhẫn và lạnh lùng, một kẻ đã từng khiến cho kẻ khác phải đau khổ. Ả- một cô tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, ăn sung mặc sư...