Thượng thần đến rồi - Thanh Đ...

By tunguyetminh

419K 10.2K 433

Tiên lộ của Mộ Cửu vô cùng trôi chảy, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại chậm chạp không thể phi thăng. Sư phụ... More

Giới thiệu
Mở đầu
Chương 1 - Khinh người quá đáng
Chương 2 - Làm người thật khó
Chương 3 - Muốn chọc giận chết ta?
Chương 4 - Ăn hạt dưa không?
Chương 5 - Bằng hữu cường hào
Chương 6 - Thật là độc ác
Chương 7 - Ai đắc tội ai
Chương 8 - Còn nhớ ngươi
Chương 9 - Đô Đốc có bệnh
Chương 10 - Không phải người tốt
Chương 11 - Liên quan gì đến ta?
Chương 12 - Ta bị thương
Chương 13 - Thiếu thông minh
Chương 14 - Đại sự không ổn
Chương 15 - Quan lớn đè chết người
Chương 16 - Ta có nỗi khổ riêng
Chương 17 - Ai đồng ý giúp đỡ ta
Chương 18 - Ta đều đồng ý
Chương 19 - Lại là hắn
Chương 20 - Có hi vọng
Chương 21 - Đối chọi gay gắt
Chương 22 - Thành Môn Thất Hỏa
Chương 23 - Đây là lão công của ngươi?
Chương 24
Chương 25 - Ngươi muốn đuổi ta?
Chương 26
Chương 27 - Là tình địch đó
Chương 28
Chương 29 - Ngươi kết hôn rồi?
Chương 30 - Tên lính mới
Chương 31 - Có người khóc lóc om sòm
Chương 32 - Có người muốn chết
Chương 33 - Ai là hung thủ?
Chương 34 - Kề bên thiên đao
Chương 35 - Thật độc ác
Chương 36 - Tiểu nhân hèn hạ?
Chương 37 - Không trị được ngươi
Chương 38 - Đồ biến thái
Chương 39 - Tiểu lưu lãng hổ
Chương 40 - Nhận ra ta?
Chương 41 - Ngươi ở đâu ra?
Chương 42 - Phát hiện bất ngờ
Chương 43 - Đối phó với ai đó
Chương 44
Chương 45 - Giúp ta một việc
Chương 46 - Có gian tình
Chương 47 - Yêu vật đến rồi
Chương 48 - Để ta
Chương 49 - Ngươi là người tốt
Chương 50 - Ai đánh nhau?
Chương 51 - Đi dạo phố?
Chương 52 - Thật có tâm cơ
Chương 53 - Kể chuyện xưa
Chương 54 - Ta xấu xí?
Chương 55 - Lại xui xẻo rồi
Chương 56 - Con hồ ly ác độc
Chương 57 - Lai lịch không nhỏ
Chương 58 - Không thể nhìn bề ngoài
Chương 59 - Mơ mộng hão huyền
Chương 60 - Ta là người thân
Chương 61 - Tay chân thật nhanh
Chương 62 - Ta muốn thăng quan
Chương 63 - Còn có kinh hỉ
Chương 64 - Không lọt vào mắt ngươi
Chương 65 - Ta là người ngoài?
Chương 66 - Khách không mời mà đến
Chương 67 - Trùy tâm chi ngữ
Chương 68 - Quốc gia cổ Thanh Khâu
Chương 69 - Ngân hồ chặn đường
Chương 70
Chương 71 - Tuổi thơ khó tả
Chương 72 - Đẹp cũng vô dụng
Chương 73 - Tương kế tựu kế
Chương 74 - Còn muốn thị tẩm?
Chương 75 - Hóa ra là nàng
Chương 76 - Kỹ năng sinh tồn
Chương 77 - Không thể lựa chọn
Chương 78 - Thiếu thông minh nhỉ?
Chương 79 - Ba người đồng hành
Chương 80 - Hắn đang tức giận
Chương 81 - Như một cạm bẫy
Chương 82 - Tiểu mỹ hồ ly
Chương 83 - Đến tắm rửa?
Chương 84 - Cũng sẽ không chết
Chương 85 - Thần thánh phương nào!
Chương 86 - Ta sẽ trừng trị hắn
Chương 87+88 - Ngươi là tên lừa đảo
Chương 89 - Ai cho ngươi vô lễ?
Chương 90 - Súc sinh nhà ngươi!
Chương 91 - Đến tham gia trò vui
Chương 92 - Chê ta thiếu thịt?
Chương 93 - Ngực lớn thật là tốt
Chương 94 - Tiểu Thập Tam, ngươi khỏe không?
Chương 95 - Vua và tùy tùng
Chương 96 - Vợ chưa cưới của ta
Chương 97 - Ham mê kì quái
Chương 98 - Thay ta làm việc
Chương 99 - Biến đổi lớn trong đêm
Chương 100 - Xảy ra nhân mạng
Chương 101 - Thanh Huyền Cung chủ
Chương 102 - Nghi ngờ rất nhiều
Chương 103 - Không bằng cầm thú
Chương 104 - Ngươi đang tránh ta
Chương 105
Chương 106 - Điểm hóa ta đi!
Chương 107 - Ngươi có bí mật?
Chương 108 - Còn muốn ám hại?
Chương 109 - Lão nhân lén lút
Chương 110 - Cường hào đến rồi
Chương 111 - Đại thần có lý
Chương 112 - Chuyện cũ
Chương 113 - Nghi ngờ tầng tầng
Chương 114 - Đêm sủng mỹ nam
Chương 115 - Hắn thật đẹp mắt!
Chương 116 - Người này rất quen
Chương 117 - Thật phô trương
Chương 118 - Diễn trò
Chương 120 - Giấu đầu hở đuôi
Chương 119 - Tư nhân bạc tình
Chương 121 - Bắt ba ba trong rọ
Chương 122 - Niêm hoa đích thủ
Chương 123 - Muốn sống mái với nhau sao?
Chương 124 - Lăng Tiêu bảo điện
Chương 125 - Tại sao phải hận?
Chương 126 - Là bi kịch?
Chương 127 - Nàng có hậu đài!
Chương 128 - Lại xảy ra vấn đề!
Chương 129 - Xin nhờ ngươi!
Chương 130 - Tặng cho ngươi
Chương 131 - Còn muốn gạt ta?
Chương 132 - Ác ma quấn người
Chương 133 - Nàng muốn uống rượu?
Chương 134 - Viên ngọc kì quái
Chương 135 - Đại nhân, chào ngài!
Chương 136 - Ngươi thành công rồi?
Chương 137 - Thời kì trưởng thành
Chương 138 - Quá uất ức!
Chương 139 - Nàng luyện mị thuật?
Chương 140 - Người có chí riêng
Chương 141 - Thần thánh phương nào?
Chương 142 - Giết người đền mạng
Chương 143 - Ta đến tìm vợ
Chương 144 - Của loài rồng?
Chương 145 - Cho phán xét
Chương 146 - Lấy cái chết tạ tội
Chương 147 - Vẫn tính vạn hạnh
Chương 148 - Phu thê phối hợp
Chương 149 - Chỉ sợ có trò lừa gạt
Chương 150 - Điện hạ có bệnh
Chương 151 - Ta là quân quyến
Chương 153 - Gây đại họa?
Chương 154 - Có ghen hay không?
Chương 155 - Hắn không học tốt
Chương 156 - Không đi được
Chương 157 - Ta bị ma nhập
Chương 158 - Ngươi là nữ?
Chương 159 - Sắp bại lộ
Chương 160 - Chính thất ra oai
Chương 161 - Một đôi dây đỏ
Chương 162 - Con chim điên
Chương 163 - Ta là tội nhân
Chương 164 - Ta nợ hắn
Chương 165 - Công chúa xinh đẹp
Chương 166 - Người kì quái
Chương 167 - Sớm đã có quỷ
Chương 168 - Gặp dịp thì chơi?
Chương 169 - Tâm tư rắn rết
Chương 170 - Đánh về nguyên hình
Chương 171 - Chôn cái gì?
Chương 172 - Mục đích của họ?
Chương 173 - Đồ vật trong hộp
Chương 174 - Trao đổi với ngươi
Chương 175 - Vui mừng trở về
Chương 176 - Người có chí riêng
Chương 177 - Thượng thần tùy hứng
Chương 178 - Hồ Vương thê thảm
Chương 179 - Ân cần quá mức
Chương 180 - Có việc muốn nhờ
Chương 181 - Sinh đứa bé
Chương 182 - Tương thân tương ái
Chương 183 - Gieo vạ ngàn năm
Chương 184 - Đổi nghề đánh cướp
Chương 185 - Đuổi theo ta đi
Chương 186 - Ngươi thích không?
Chương 187 - Thiên quan đại nhân
Chương 188 - Chuyện đáng sợ
Chương 189 - Ai là doanh gia?
Chương 190 - Sương mù dày đặc
Chương 191 - Lại chết người?
Chương 192 - Ai không có nỗi khổ tâm trong lòng?
Chương 193 - Bí ẩn cuối cùng
Chương 194 - Muốn công chúa sao?
Chương 195 - Tìm ra điểm đáng ngờ
Chương 196 - Mau tới cứu mạng!
Chương 197 - Cặn bã chính là cặn bã
Chương 198: Phải giảm cân
Chương 199 - 200

Chương 152 - Tiếng rên quái lạ

1.6K 40 0
By tunguyetminh

Lục Áp liếc nàng một chút, sau đó liền cúi đầu thổi thổi vết thương của nàng, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve, cũng thật thần kì, vết thương của vậy mà ngay lập tực chầm chạm khép lại. Vốn nàng tưởng hiệu quả trị liệu của đan dược Lưu Dương đưa cho đã là đáng kinh ngạc nhất rồi, bây giờ mới biết mình hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Có điều, nàng biết vị trước mặt này chính là một vị đại thần thượng cổ, tuy rằng chưa từng thấy hắn chân chính phát uy hay đánh nhau cùng người khác, nhưng một vết thương đối với hắn mà nói thì chẳng là gì cả.

" Trần Bình này sau lưng có nội tình, tuy ta không biết tại sao Ngao Khương lại nhắm vào nàng, nhưng nàng nên tận lực tránh va chạm trực tiếp với hắn. Vô luận thế nào, Trần Bình chết trong tay nàng, nàng phải làm chuyện này lắng xuống." Lục Áp pha cho mình một chén trà, nói.

Mộ Cửu gật đầu: " Biết rồi, ta biết phải trái."

Ánh sáng trong phòng hơi tối, Băng Hồ sâu hơn mười trượng, Mão Nhật Tinh Quân có nỗ lực thế nào đi nữa thì ánh mặt trời chiếu xuống cũng rất có hạn. Lục Áp tùy ý ngồi đó khiến Mộ Cửu cảm thấy an tâm hơn, trong phòng yên tĩnh, nàng bỗng nhiên muốn ngồi gần hắn một chút, bèn dịch ghế vào, ghé sát vào hắn mà hỏi: " Ngươi thì sao? Hôm nay thế nào?"

Cho dù ngồi, nàng cũng phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được hắn.

Lục Áp cười: " Ta rất tốt. Tây Xương Cung không có ai ở, nhưng cách Thanh Tương Cung mà Vương Hậu ở khá gần, ta rảnh rỗi không có việc gì liền đi qua xem. Hóa ra Vương Mẫu thuộc tộc Thanh Hải Long tộc, sau khi gả cho Ngao Sâm liền có bốn đứa con trai, hai đứa con gái. Từ khi Ngao Sâm và Hỏa Phượng Hoàng có con, quan hệ giữa Vương Hậu và Ngao Sâm liền đóng băng."

Mộ Cửu tò mò: " Nếu sinh nhiều như vậy, tình cảm hẳn phải rất tốt, tại sao Ngao Sâm lại đi ngoại tình với Hỏa Phưởng Hoàng? Hơn nữa, Ngao Sâm xấu như vậy, nhưng Ngao Khương lại khá đẹp trai, theo lý thuyết thì Vương Hậu phải là một mĩ nhân, nếu không Ngao Sâm tuyệt không thể có một nhi tử nhìn qua đoan chính như thế. Ngao Sâm này có phải bị lừa đá hỏng đầu rồi không?"

Lục Áp dừng ba giây, đầy ý vị nhìn nàng: " Nàng vừa nói, Ngao Khương nhìn rất đoan chính?"

" Đúng vậy, một thiếu niên rất đoan chính."

Tuy rằng tên đó thật giống một tên bệnh thần kinh, nhưng Mộ Cửu không thể trái lương tâm phủ nhận tướng mạo của hắn. Mà nàng căn bản cũng không để ý đến hàm ý sau lời của Lục Áp, tiếp tục nói: " Ta không rõ tại sao hắn lại nhắm vào ta, Ngao Sâm xấu mà hắn lại không xấu, lẽ nào Ngao Khương không phải Ngao Sâm sinh ra?"

Lục Áp nhìn nàng chằm chằm, khỏ hiểu: " Logic gì thế?"

Mộ Cửu nhún vai, nàng cũng không biết, nói mò thôi.

" Đi thôi." Lục Áp kéo nàng dậy, " Thay y phục, sau khi ăn cơm chúng ta lên mặt hồ hóng mát một chút."

Mộ Cửu cũng quyết định ném chuyện này ra sau đầu.

Nàng chỉ là một hộ tướng trực ban, trải qua chuyện hôm nay, Ngao Khương hắn cũng nên yên phận một chút.

Về phần hắn có thể lại có ý định quỷ quái gì nữa không, nàng chẳng thèm nghĩ đến.

Thay quần áo xong liền đi ăn cơm, trong nước không có bụi bặm, không cần tắm rửa hàng ngày, Lục Áp giúp nàng dùng Tránh Nước Chú, bơi lên mặt hồ.

Bốn phía Băng Hồ đều là núi tuyết, mãi đến chân núi mới có chút cây cối hoa cỏ, nhưng còn xa mới được coi là rậm rạ, mấy động vật nhỏ tự tại tản bộ bên hồ, phong quang so với Thiên Đình, Cửu Châu nội lục hay Tứ Hải lại có chút đặc biệt ý nhị.

Lục Áp đáp mây bay đến đỉnh núi giữa hồ, không biết từ đâu lấy ra một chiếc sáo ngọc, đặt lên môi bắt đầu thổi.

Mộ Cửu ngồi cạnh hắn ngẩng đầu ngắm sao, gió nhẹ nhàng thổi qua tay áo, ngẫm lại cũng thật là đã lâu chưa từng thanh nhàn như vậy. Phiền muộn trong ngày cũng dần dần tiêu tan, dù không lên tiếng nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Cửu đúng giờ đến Đông Lăng Cung.

Giải Giáp khi chuyển ca xong liền muốn rời đi, Mộ Cửu cản hắn lại, dẫn hắn tới một căn phòng nhỏ: " Không biết tướng quân đã hầu hạ bên người Tam điện hạ bao lâu?"

Giải Giáp hơi ngừng lại, khom người trả lời: " Bẩm tướng quân, từ khi Tam điện hạ được đưa đến Đông Lăng Cung, tiểu nhân đã ở đây rồi."

Mộ Cửu gật đầu, lại cười hỏi: " Vậy không biết quan hệ giữa Tam điện hạ và Trần Bình công tử thế nào?"

Giải Giáp vốn đang cúi người, nghe câu hỏi này, sắc mặt lập tức thay đổi! Hắn ngẩng đầu liếc nàng một cái, sau đó lại cúi đầu: " Tiểu nhân không quen Trần Bình công tử, không thể trả lời câu hỏi của tướng quân."

Mộ Cửu không chút biến sắc thu phản ứng của hắn vào đáy mắt. Nàng cười cười, không nói gì nữa, cùng hắn bước ra ngoài.

Rất rõ ràng, giữa Ngao Khương và Trần Bình có gì đó, hơn nữa còn rất quan trọng, nhưng Ngao Khương không cho người ta biết, hoặc là không cho người ta nói, nói chung là bởi xảy ra chuyện này nên Ngao Khương mới nhìn nàng không thuận mắt.

Đạo lý này nàng cũng hiểu, mấu chốt là Ngao Khương và Trần Bình lúc đó đã xảy ra chuyện gì làm liên lụy đến nàng?

Hai người đó là huynh đệ khác mẹ, xét trên quan hệ đó, đáng lẽ ra phải thủy hỏa bất dung a!

Hôm đó Ngao Khương không tìm đến nàng.

Nàng đi tuần hai vòng, sau đó vào phòng ngủ một giấc cho xong việc.

Trong vòng đi tuần cuối cùng, nàng vừa vặn đụng phải hắn ở cửa cung, hắn dừng bước, tàn nhẫn nhìn nàng, nhưng sau đó lại quay người nói chuyện cùng Nhị công chúa bên cạnh.

Nhị công chúa Ngao Kiều liếc nhìn Mộ Cửu, ánh mắt hờ hững mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, sau đó hơi gật đầu với nàng rồi đi. Đây mới là vẻ mặt nên có của con Vương Hậu, dù sao đối với họ mà nói, Mộ Cửu là đại công thần đã giúp họ loại trừ đứa con hoang của phụ thân a.

Cứ như vậy bốn, năm ngày, nơi này không xảy ra biến cố gì, không chỉ Ngao Khương nhìn thấy nàng không hề có phản ứng, ngay cả Ngao Sâm cũng không lộ diện, ngược lại Lục Áp hôm nào cũng mang về một đống hoa quả và đồ tráng miệng khiến bụng nàng sắp nổ tung, ngoài ra Quy Thừa Tướng thỉnh thoảng sẽ đến Đông Lăng Cung một chút.

Buổi trưa hôm đó, nàng nhìn quanh một lần, sau đó đi đến phòng nhỏ ngủ một giấc. Giữa lúc đang mơ màng, nàng liền nghe thấy tiếng rên rỉ không to không nhỏ vang lên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, binh sĩ đang đi qua đi lại, nghĩ rằng động tĩnh là do họ gây ra nên lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Nào biết nhắm mắt không đến ba giây, tiếng rên rỉ đó lại truyền đến!

Nàng ngồi bật dậy, lần này nàng chắc chắn không nghe lầm, đó chính là tiếng rên rỉ, hơn nữa còn là tiếng rên vô cùng nhẫn nại và thống khổ!

... Có người bị thương?

Nàng bước nhanh ra ngoài, xung quanh gió êm sóng lặng, không có bất kì điều gì dị thường.

Ngưng thần nghe ngóng một lúc, động tĩnh này hóa ra lại đến từ hậu điện!

Ngao Khương sáng nay đã đi ra ngoài, trong hậu điện lúc này hẳn phải không có ai mới đúng, vậy ai đang rên rỉ trong đó?

Nàng thoáng dừng bước, sau đó liền bước vào cửa, nhẹ nhàng tiến vào nội điện.

Cửa chính hậu điện đang mở, nhưng bên trong vẫn còn một phòng nữa. Mộ Cửu liền đẩy cửa ra, đến trước một tấm bình phong.

Hiện tại, cho dù là ban ngày nhưng phía sau tấm bình phong lại vô cùng tối tăm, khiến nàng không nhìn được là ai đang ở bên trong cả.

Continue Reading

You'll Also Like

268K 20.4K 139
Hán Việt: Hàm ngư bệnh mỹ nhân tại oa tổng bạo hồng Tác giả: Thủ Ước Tình trạng raw: Hoàn - 15/06/2023 Tình trạng dịch: Đang đào Thời gian: 22/01/202...
158K 9.8K 127
Tên Gốc: Bất Như Kiến Nhất Điện/不如见一面 Tên Chính Thức: Sau khi chia tay đại tiểu thư giàu có/和豪门大小姐分手后 Tác giả: Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử Thể loại: Bách hợ...
424K 45.5K 84
Tác giả: Khinh Giác. Thể loại: Hiện đại, ABO, NP, H văn, Vả mặt, Truy thê tá hoả tràng, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn. Tình trạng edit: Lết lết... Edi...
57.1K 8.5K 23
Tên truyện: Bia đỡ đạn dẫn đường bị nhóm kẻ điên nhòm ngó. Thể loại: Đam mỹ, NP, truyện H, Vả mặt, Tương lai, Lính gác dẫn đường, Xuyên không. Tác gi...