Chương 27

4.4K 95 3
                                    

Hứa Tư Ý trên mặt nổi lửa, mấp máy môi, không thể phát ra âm thanh nào.

Cố Giang không chớp mắt, chiếc mũi cao thẳng men theo đường nét cô hướng lên, cơ hồ dán lên môi cô.

Trên nóc tòa nhà bị bỏ hoang, gió bắt đầu nổi lên.

Mái tóc đen mềm mại của cô gái tung bay trong gió. Thỉnh thoảng, có một vài sợi bay phất qua gương mặt của người thiếu niên, tựa như những chiếc lông vũ khẽ chạm vào trái tim anh.

Bầu trời đầy sao cùng cả tòa nhà im lặng không tiếng động.

Lông mi cô run rẩy, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhắm mắt lại.

Nụ hôn kia vừa rơi xuống.

Trái tim Hứa Tư Ý khẽ run lên, toàn thân cô như bị lửa đốt, phảng phất trong ngực có một hạt giống đang từ từ nảy mầm, giống với bãi cỏ hoang của tòa nhà này, cứ thế chui từ dưới lòng đất lên mà sinh trưởng, nở rộ ra một đóa hoa.

Cố Giang một tay giữ cằm cô, một tay vòng qua eo nhỏ ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên giữa trán Hứa Tư Ý.

Cô nhẹ nhàng rụt bả vai, cắn môi, cảm giác hô hấp cơ hồ có chút khó khăn.

Thời gian giống như ngưng trệ.

Thật lâu sau, môi người thiếu niên rời đi, hai tay ôm cô trong lòng ngực, bàn tay dán lên khuôn mặt nhỏ của cô, ở bên tai cô cười nhẹ, "Hồi hộp đến mức như vậy à. Tôi mới có hôn lên trán mà em đã ngại ngùng như vậy, da mặt em thật mỏng."

Cô ấp úng: "Đó là bởi vì......"

"Bởi vì cái gì?"

Bởi vì đôi mắt của anh, hành động cũng như cử chỉ, thậm chí ngay cả giọng điệu của mỗi câu anh nói....

Đều giống như đang cố câu dẫn em vậy.

Hứa Tư Ý trong đầu mơ mơ màng màng, rất nhiều suy nghĩ nổi lên, nhưng đến cuối cùng vẫn là trả lời, "Không có gì cả."

Cố Giang ôm cô, nhếch khóe môi: "Biết hôn ở mi tâm có nghĩa là gì không?"

Hứa Tư Ý nhẹ nhàng lắc đầu.

Cơn gió bên tai bỗng nhiên ngừng lại.

"Có nghĩa là...." Anh nhìn về phía cảnh đêm cùng ánh đèn neon ở xa chỗ họ một lúc lâu, nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi: "ý tứ là, em có thích Cố Giang không?"

Giọng nói này trầm thấp lại sạch sẽ, đặc biệt dễ nghe, mỗi một từ đều giống như dòng nước nhẹ nhàng chảy trong đêm, cứ thế từ từ đi lướt qua bên tai và trái tim của cô.

Ánh mắt Hứa Tư Ý lộ ra tia sáng yếu ớt rồi nhanh chóng biến mất, mười ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, vô ý thức nắm chặt phần áo ở thắt lưng của anh, mấp máy môi muốn nói điều gì đó.

Cố Giang cười giễu cợt, dán môi lên tai cô, lại thấp giọng: " Đùa em thôi."

Cái người dù cho có 8 vạn năm cũng không thay đổi giọng điệu của mình mở miệng nói. Anh dường vĩnh viễn đều như vậy, có chút bất cần, lại luôn toát ra vẻ trầm ổn, tự tin nắm chắc thắng lợi, tựa như trên đời này không có người nào hay bất cứ việc gì có thể thoát khỏi bàn tay của anh.

(Hoàn) Em trong tim tôiWhere stories live. Discover now