Chương 7

8.9K 324 50
                                    

Ánh sáng di động làm dịu đi sự sợ hãi mãnh liệt mà bóng tối mang lại.

Hứa Tư Ý thử cử động, rốt cục cũng kiểm soát được cơ thể.

"Em......"

Cô hít sâu một hơi, đem tay lên mặt lau lung tung, giọng nói rất nhỏ: "Em có chút sợ bóng đêm.

Cố Giang ở bên cạnh không nói gì, nhìn chằm chằm cô.

Khuôn mặt đang bị tay anh nắm, còn không lớn bằng bàn tay anh, màu da trắng như tuyết, tinh tế như ngọc, đôi mắt trong suốt bị che phủ bởi một lớp sương do vừa khóc, mũi ửng đỏ, những giọt lệ còn vương trên gò má, nhìn qua vô cùng dịu dàng.

Anh cúi đầu, tầm mắt dừng trên đôi môi của cô. Bờ môi nhỏ, mỏng manh màu hồng nhạt, dưới ánh sáng yếu ớt nhìn qua không có gì đặc biệt mà vẫn thật thu hút ánh mắt người khác.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà ngón tay Cố Giang dời lên nửa tấc, trong lòng muốn được chạm vào cánh hoa mềm mại kia.

Anh hơi hơi nheo mắt.

"......."Hứa Tư Ý cứng đờ, ở khoảng cách gần như vậy, cô nhìn thấy rõ mắt anh, mắt anh lúc này so với trước còn đen và sâu hơn. Cô bị anh dọa đến sắp trốn.

Cũng may chớp mắt sau đó Cố Giang liền buông tay ra. Anh dời mắt đi, dựa vào tường ngồi xuống, một tay gọi điện thoại, đôi chân dài tùy ý gập lại.

Hứa Tư Ý nhẹ nhàng ôm lấy đầu gối, mặt nóng bừng, tim đập thình thịnh.

Giây lát, Cố Giang ở bên kia đã gọi điện thoại xong, vừa thấy phần trăm pin, 25%, nhận ra anh còn có thể duy trì được thêm một khoảng thời gian. Anh nói: "Đã gọi cứu hộ, rất nhanh có thể đi ra ngoài."

Hứa Tư Ý gật đầu, nhỏ giọng nói, "Vâng."

Thang máy nhỏ hẹp ngập tràn trong bóng tối, chỉ le lói một chút ánh sáng mỏng manh, không khí tĩnh lặng đến nỗi hai người còn có thể nghe tiếng hít thở của nhau.

Cô hơi nghiêng đầu, đem mặt gối lên đầu gối .

Cố Giang yên vị ở bên cạnh cô, đầu dựa vào tường, trán theo tự nhiên cúi xuống, hơi ngăn ánh mắt. Không biết là đang ngủ hay là đang nhắm mắt dưỡng thần.

Cô âm thầm đánh giá anh.

Độ cong hàm dưới của người này mang theo một loại kiêu căng trời sinh, hơn nữa bình thường ánh mắt của anh rất lạnh lại vô cùng sắc bén, nhìn qua có vẻ mang đang châm chọc người khác. Lúc này anh nhắm hai mắt, lông mi dày đậm buông xuống giống như cây quạt nhỏ, mặt mày tuy giãn ra, nhưng lại khó phát hiện được vài phần mềm mại.

Thật sự rất đẹp mắt.

Hứa Tư Ý nhịn không được tán thưởng ở trong lòng.

Đột nhiên.

"Em có vẻ rất thích nhìn tôi." Cố Giang mắt cũng không mở, thản nhiên nói một câu.

"......"Hứa Tư Ý ngẩn ra, sau khi hoàn hồn vội vàng dời tầm mắt, mắt xem mũi, mũi hướng đến tim, không biết nói gì.

Cố Giang mở mắt, quay đầu nhìn cô một cái.

Hứa Tư Ý trực tiếp cúi đầu xuống.

(Hoàn) Em trong tim tôiWhere stories live. Discover now