"Nói rõ." Diệp Thiên Hàn thấy hắn không nói gì nữa, thanh âm lạnh lùng. Mặc dù Diệp Thiên Hàn không quan tâm chuyện di hồn kinh thế hãi tục đến mức nào, nhưng luôn để ý việc linh thức của người yêu không có ở đây. Còn Bắc Đường Vũ Trăn này, dường như có biết chuyện gì đó. Chỉ cần có một chút uy hiếp nhỏ đến người yêu của hắn thôi, hắn sẽ không chút do dự giết người trước mặt để trừ hậu hoạ.

Bắc Đường Vũ Trăn cảm nhận được sát ý dày đặc, rùng mình – Khí thế thật mạnh! Hoá ra tư thái quân lâm thiên hạ lúc lâm triều chỉ là một phần vỏ ngoài thôi ư?

Bắc Đường Vũ Trăn nghĩ vậy, không biết rằng sau lưng mình sớm ướt lạnh.

"Thân vương điện hạ đừng hiểu lầm vi thần. Vi thần biết được chuyện Thế tử là di hồn từ Thái tử, nhưng chẳng hay Thân vương điện hạ có biết rõ con trai người đã đi đâu không?"

Diệp Thiên Hàn nghe vậy liền nhíu mi lại. Bắc Đường Vũ Trăn nói như vậy, chẳng lẽ hắn biết Diệp Tư Ngâm nguyên bản đã đi đâu?

"Không dối gạt Thân vương điện hạ... Vi thần có một đệ đệ, tên là Vũ Tư. Bốn năm trước đệ đệ đã mất vì căn bệnh quái lạ đã mang trên mình từ khi còn ở trong bụng mẹ. Nhưng nửa khắc sau nó lại tỉnh dậy, nói với vi thần, nó không phải Vũ Tư, mà là con của ngài, Diệp Tư Ngâm." Bắc Đường Vũ Trăn trầm giọng kể lại, chẳng biết tại sao, ánh mắt có chút dấu vết của sự mâu thuẫn.

Vẻ mặt Diệp Thiên Hàn lạnh băng trước sau như một, chỉ có mười ngón tay thon dài trở nên trắng bệch vì nắm chặy tay vịn của ghế mới tỏ rõ nỗi khiếp sợ và khẩn trương trong lòng hắn – Diệp Tư Ngâm nguyên bản? Như vậy, một hồn phách còn sót lại của nó trong cơ thể Ngâm Nhi vẫn có chỗ để đi?

Chiến Minh cũng kích động vô cùng – Diệp Tư Ngâm không chết, chỉ là di hồn? Vậy thì, một hồn phách kia trong cơ thể Thiếu chủ, có phải cũng có thể rời đến thân thể của Bắc Đường Vũ Tư không? Như vậy, Thiếu chủ có thể trở lại được... Xem ra Tuý Nguyệt cần phải đến kinh thành một chuyến.

Thái phó phủ.

Nhìn thiếu niên nhu nhược đi từ nhà trong ra ngoài, Diệp Thiên Hàn không khỏi nhíu mi.

Còn ít tuổi nên vô cùng thanh lệ, dung mạo giống Bắc Đường Vũ Trăn đến bảy, tám phần, nhưng dị thường nhỏ gầy. Thiếu niên mười lăm tuổi, chỉ nhỏ như một con mèo, gầy yếu đến nỗi dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay nó đi.

Hiển nhiên thiếu niên không biết có chuyện gì mà đêm khuya lại bị gọi đến đại sảnh để tiếp đón khách quý, trông dáng vẻ này thì có lẽ vừa bị người ta lôi từ trên giường xuống, vẫn đang ngái ngủ. Nhưng khi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế chủ toạ, đôi mắt đang nửa nhắm nửa mở bỗng trừng lớn, đầy kích động, không đến một lát, kích động không thấy đâu, chỉ đầy sợ hãi, một nỗi sợ hãi sâu sắc. Khuôn mặt vốn tái nhợt bỗng trắng bệch, thân mình lung lay sắp đổ, giống như ngay sau đó sẽ lập tức ngất đi.

Diệp Thiên Hàn nhíu mi nhìn thiếu niên kia, một câu cũng không nói. Trong đôi mắt tím thâm thuý có chút thần sắc phức tạp.

Phù Ảnh Ám Hương - Thủy Thiên Nhất SắcWhere stories live. Discover now