C55

5.9K 443 4
                                    

  Ăn xong bữa sáng, mọi người bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị xuất phát.

Bởi vì Địch Nãi bị thương, Mã Cát liền kiên trì muốn giữ giúp túi da thú đựng muối cùng ba lô của Địch Nãi. Bất quá bản thân Mã Cát đã ôm một túi lớn, ba lô thì có thể đeo, nhưng thêm một túi muối nữa thì không tiện. Những phi thú nhân khác cũng thế.

Địch Nãi biểu thị mình chỉ bị chút thương tích mà thôi, một cái túi da như vậy vẫn có thể mang nổi. Phất Lôi là người đầu tiên không đồng ý, mọi người cũng nói không được. Dù sao bị thương như vậy không thể dùng sức, bằng không miệng vết thương rất dễ bị rách.

Cuối cùng, Thác Bỉ xung phong nhận việc, để Mã Cát cột bao muối kia lên lưng mình. Tạp Lạc cũng tơi tranh, bất quá bị Thác Bỉ không chút khách khí đá qua một bên.

Lý Khắc ở bên cạnh nhìn bọn họ thu thập xong, liền muốn hỏi Tạp Lạc xem có thể chở mình không, do dự nửa ngày vẫn không thể nói thành lời. Nhìn lại Ngải Luân vẫn luôn lẳng lặng chờ đợi mình nãy giờ. Lý Khắc yên lặng đi tới bên cạnh Ngải Luân, ôm túi muối leo lên lưng đối phương.

Ngải Luân chở Lý Khắc, trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man, không biết là hỉ hay ưu. Tâm tư giống cái vẫn luôn thực khó đoán, rốt cuộc hắn còn hi vọng không a?

Một đường này, Ngải Luân cứ rối rắm xem mình nên từ bỏ phần tình cảm này hay tiếp tục chờ đợi. Tới lúc bọn họ tới sơn động tạm trú của nhóm Ngải Đạt, Ngải Luân quyết định tiếp tục theo đuổi Lý Khắc. Dù sao, Lý Khắc cũng chỉ là có hảo cảm với Tạp Lạc kia thôi chứ chưa xác định quan hệ. Ngải Luân cảm thấy nếu ngay cả bày tỏ còn chưa làm đã từ bỏ thì quá mất mặt thú nhân.

Lý Kỳ ra khỏi sơn động thấy mọi người thì thực cao hứng. Vết thương của hắn dưỡng hai ngày đã bắt đầu kết vảy. Ra mòi, Ngải Đạt chiếu cố hắn rất khá.

Ngải Đạt cũng đi ra nói chuyện với Ngải Luân, đồng thời cũng cùng đoàn người chào hỏi. Lúc nhìn thấy Phất Lôi, tầm mắt Ngải Đạt tạm dừng nửa giây, cuối cùng chỉ thản nhiên gọi một tiếng 'Phất Lôi ca ca'. Có lẽ trong lòng Ngải Đạt vẫn chưa hoàn toàn quên đi phần tình cảm này, bất quá hắn đã học được cách từ bỏ, học được thành toàn.

Địch Nãi nhìn thấy vẻ mặt của Ngải Đạt, trong lòng cũng thầm thở phào. Dù sao, nếu Ngải Đạt cứ một lòng một dạ nhắm tới Phất Lôi thì cậu cũng thực đau đầu.

Lý Kỳ hai ngày nay nhàn rỗi tới phát chán, tuy trên người có thương nhưng cũng bắt rất nhiều con mồi mang về sơn động, để dành bọn họ về ăn. Ngải Đạt cũng tới phụ cận hái chút rau dại cùng hoa quả. Cho nên, trong sơn động có sẵn thức ăn.

Mọi người thấy cũng thực cao hứng, dù sao cũng lặn lội đường xa, có thể lập tức ngồi xuống ăn một bữa là chuyện rất vui sướng a.

Mã Cát lôi kéo tay Ngải Đạt không ngừng khen ngợi hắn đã trưởng thành, khen tới mức Ngải Đạt có chút ngượng ngùng. Bất quá, đây vẫn là lần đầu tiên Ngải Đạt được nhiều người chú ý như vậy, quả thực có chút hưng phấn. Có vẻ, mọi người đều không để chuyện hắn gặp rắc rối trong lòng. Ngải Đạt cảm thấy vất vả hai ngày nay cũng coi như có hồi báo.

Bữa tiệc này đoàn người đều ăn thực vui vẻ, vừa trao đổi chuyện gặp phải mấy ngày nay. Lý Kỳ nghe kể sự tích Địch Nãi anh dũng chiến đấu với dực long thì bội phục sát đất. Giống cái anh dũng như vậy quả thực có thể xem là kiêu ngạo của bộ lạc bọn hắn.

Phất Lôi nghe xong, trong lòng tuy cũng tràn đầy tự hào nhưng vẫn thực tự trách vì không bảo vệ tốt Địch Nãi, bởi vậy chiếu cố cậu lại càng tận tình hơn.

Ngồi bên đống lửa, Ngải Đạt thực tự nhiên tiếp nhận thịt nướng Lý Kỳ đưa qua. Xem ra, hai người này ở chung hai ngày đã có tiến triển không tồi. Mã Cát thấy vậy thì nháy nháy mắt với Địch Nãi rồi dẩu mỏ chỉa về phía Ngải Đạt cùng Lý Kỳ. Địch Nãi hiểu, Mã Cát ý bảo mình bớt sầu a!

Ăn xong cơm trưa, bọn họ quyết định nghỉ ngơi một chút mới tiếp tục lên đường. Mã Cát lôi xác măng ra nghiên cứu làm giày, Địch Nãi sáp qua định giúp một tay thì liền bị Phất Lôi không chút khách khí tha đi.

Địch Nãi kêu to: "Ta chỉ bị thương tay thôi chứ đâu phải bị thương nặng đâu, Phất Lôi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"

Phất Lôi nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ngươi bị thương, hảo hảo nghỉ ngơi đi."

Mã Cát cũng hướng Địch Nãi khoát tay: "Mau đi, mau đi đi, dù sao hiện giờ ngươi cũng chẳng giúp được gì."

Địch Nãi quả thực muốn hộc máu, Mã Cát cư nhiên qua sông đoạn cầu, tính toán chiếm hết công lao làm giày rơm về mình? Cậu vội vàng hô to: "Này uy, Mã Cát, ngươi đừng quên, làm được giày phải tặng ta một đôi trước a."

Thấy Mã Cát bật cười gật đầu, Địch Nãi mới thuận theo để Phất Lôi kéo mình tới chỗ bóng râm.

Ngải Đạt thấy bọn họ thân thiết như vậy, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, cuối cùng điều chỉnh tâm tình, cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Mã Cát, thỉnh giáo phương pháp làm giày rơm.

Tạp Lạc ăn no, lại bắt đầu quấn quanh Thác Bỉ, thỉnh thoảng lại chọc ghẹo một chút. Thấy Thác Bỉ nổi giận, hắn liền lấy lòng liếm liếm đối phương, lại còn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi. Hai động vật đại hình lăn qua lăn lại làm hại bãi cỏ xanh um tươi tốt biến thành một mảnh hỗn độn.

Lý Khắc muốn tiến tới nói chuyện với Tạp Lạc thì phát hiện mình không có cách nào tới gần. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia khó chịu, có lẽ, Tạp Lạc chưa từng để hắn vào mắt.

Ngải Luân ở bên cạnh âm thầm quan sát một hồi, cuối cùng tự cổ vũ chính mình rồi đi tới bên cạnh Lý Khắc nói: "Lý Khắc, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Lý Khắc do dự một chút, bất quá vẫn theo Ngải Luân đi tới rừng cây bên cạnh.

Ngải Luân thầm siết nắm tay, lớn tiếng nói: "Lý Khắc, ta thích ngươi. Ngươi có thể suy nghĩ ở cùng một chỗ với ta không?" Ngải Luân nói xong thì nhìn thẳng vào mắt Lý Khắc.

Lý Khắc khiếp sợ ngẩng đầu, hắn không ngờ Ngải Luân lại trực tiếp bày tỏ như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Ngải Luân thấy Lý Khắc nửa ngày cũng không trả lời, liền nói tiếp: "Lý Khắc, ta rất nghiêm túc. Tuy ta không phải thú nhân ưu tú nhất nhưng ta sẽ tận lực để ngươi có cuộc sống tốt nhất. Ta sẽ chiếu cố ngươi, bảo hộ ngươi, để ngươi luôn vui vẻ hạnh phúc."

Lý Khắc có chút xúc động. Đây vẫn là lần đầu tiên có thú nhân trịnh trọng bày tỏ với hắn như vậy. Hắn trầm mặc một chút, đáp lại: "Ta muốn suy nghĩ một chút."

Ngải Luân có chút thất vọng, nhưng cũng biết đây là kết quả tốt nhất. Lý Khắc không trực tiếp cự tuyệt, này chứng minh hắn vẫn còn hi vọng.

[Đam] Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên ViệtWhere stories live. Discover now