Chương 166 - Người kì quái

Start from the beginning
                                    

Mộ Cửu giật nảy mình, nhìn hai bên, không có người, mà Vân Tích lúc này cũng đã bay ra khỏi cung điện!

Thật sự là phát hiện ra nàng!

Nàng không kịp nghĩ nhiều, vận chân khí nhảy một cái, bay thẳng ra khỏi động.

Vân Tích nhìn thanh ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, trong mắt có thêm một tia suy tư.

Một thanh âm nhẹ nhàng vang ra từ cửa sổ: " Là ai?"

" Không, là ta nhìn nhầm." Vân Tích đáp một câu, quay lại vào phòng.

Mộ Cửu trở lại Phật Hương Điện, Ngao Khương chân như mọc cánh nhảy dựng lên: " Ngươi vừa đi đâu vậy hả?!"

Mộ Cửu rót một chén trà uống cho thanh họng rồi mới lên: " Ta đi do thám." Nói xong nàng ngồi xuống, hỏi, " Ngươi có biết người Vân gia nào sống trong tiểu lâu trong lòng núi không?"

Ngao Khương sửng sốt: " Trong lòng núi?"

Mộ Cửu thở ra một hơi, liền đem đầu đuôi câu chuyện kể cho hắn: " Vân Tích thân thiết với hắn như vậy, người này hẳn phải là người Vân gia."

" Vân Tha!" Ngao Khương trầm mặt xuống, " Nhà họ chỉ có một người bị bệnh, nếu người này không phải là Vân Tha thì còn ai vào đây?"

" Vân Tha?" Mộ Cửu suy nghĩ một chút, hình như đã nghe qua ở đâu rồi. A, đúng rồi, Phượng lão bản hôm đó đã đề cập tới a! Nàng hình như có nói là lão nhị Vân gia bị bệnh! " Hắn bị bệnh gì?"

" Ta không rõ." Ngao Khương nói, " Nhưng ta biết chuyện khác. Ngàn năm nay, hắn chưa bao giờ rời khỏi ấm sắc thuốc. Vân gia đại khái cũng biết được rằng hắn sống ngày nào được ngày đó."

" Sống ngày nào được ngày đó mà còn xây cho hắn một cái tiểu lâu trong sơn động?" Mộ Cửu cũng không quá tin tưởng, nàng không phải chưa từng nhìn, tiểu lâu đó được xây dựng tinh xảo, so với cung điện ở Đông Đường chỉ có thể xa hoa hơn, nếu Vân Tha này không được họ coi trọng thì từ trên xuống dưới nhà họ Vân có lí do gì mà hoảng hốt như thế?

Ngao Khương hình như cũng cảm thấy mâu thuẫn: " Có thể là bởi hậu duệ của Vân gia vốn ít, vì thế đặc biệt được coi trọng."

Mộ Cửu không có ý kiến.

Lời này của hắn cũng có lí, thế nhưng nàng mơ hồ cảm thấy có thể còn hơn thế. Nếu chỉ vẻn vẹn như thế, Vân Tích sao lại thân thiết với hắn đến vậy? Đương nhiên, nếu nói đó là xuất phát từ tình nghĩa ruột thịt thì nàng cũng hết cách, nói chung nàng chính là cảm thấy Vân gia là lạ.

" Đúng rồi!" Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên thẳng lưng, " Ngươi nói họ không chịu trả Băng Pháp Khóa, có phải là để hộ linh cho Vân Tha?"

Ngao Khương đang uống trà, nghe thấy vậy liền ngậm hớp trà nửa ngày mới nuốt xuống: " Không thể nào? Không đáng a!"

Hắn buông chén trà xuống, lại suy nghĩ: " Vân Tha nhiều lắm cũng chỉ là thể trạng yếu, Trần Bình thì đã chết rồi, có người nào làm mẹ mà nhi tử mình không lo, lại đi lo cho một huynh đệ vốn gầy yếu? Huống hồ Băng Phách Khóa này là bởi Vân Khiển nên mới bị đưa đến Vân gia, chính là muốn dùng, tại sao lại không cho Trần Bình dùng? Dù hắn chết hay không chết, vật này không phải nên để hắn dùng trước, không phải sao?"

Cũng đúng. Nhưng nếu không phải vì Vân Tha, Vân gia cắn chặt Băng Phách Khóa không buông là vì sao?

Mộ Cửu suy nghĩ một chút, nói: " Ta còn cảm thấy Vân Tha có vấn đề. Vẻ mặt vừa rồi của Vân Tích quá đặc biệt, tuyệt không đơn giản chỉ là tình huynh đệ, mà giống như là sự tồn tại của Vân Tha đối với Vân gia đặc biệt quan trọng..."

" Vân Tích?" Ngao Khương nghe thấy cái tên này liền dừng một chút, " Ngươi mới nói Vân Tích phát hiện ra ngươi?"

" Đúng vậy." Mộ Cửu gật đầu, nghĩ lại cũng thấy hơi sợ, " Không sai, tu vi của hắn không bằng ngươi, ngươi không phát hiện ra ta khi mặc Tránh Tiên Thường, làm sao hắn phát hiện được?"

Sắc mặt của nàng và Ngao Khương trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.

Lục Áp đang cùng Ngao Nguyệt tiến vào Tây Xương Cung, dọc theo hành lang đi vào vườn hoa Tử Mẫu Đơn.

Dọc đường đi, Ngao Nguyệt chưa từng mở miệng mà chỉ đánh giá xung quanh, Lục Áp chưa từng vào đây, nhưng hắn chắp tay sau lưng, đi bộ cực kì thong dong nhàn nhã.

Đi qua hai tầng cửa điện, hương hoa thấm người truyền đến, trước mắt hắn là một vườn hoa Tử Mẫu Đơn nở rộ, đưa tới rất nhiều ong bướm.

Mỗi cây Tử Mẫu Đơn đều đã to bằng cái bát, cao bằng người, có thể thấy được trồng đã lâu.

Ngao Nguyệt dừng chân dưới tàng cây, cười nói: " Mấy cây Tử Mẫu Đơn năm xưa được mang về từ núi Côn Lôn, gieo trồng ở đây đã hơn một nghìn năm."

Thượng thần đến rồi - Thanh Đồng Tuệ [Quyển 1]Where stories live. Discover now