chương: 36 sợ bóng sợ gió

402 8 0
                                    

Chương: 36 sợ bóng, sợ gió

Edit & Beta: Vy Vy - BBTT

Tình dược phát tác? Má ơi! Không phải là xuân dược sao, ta shock , kẻ nào muốn chết dám cho ta ăn cái này!Ta phẫn nộ, ta nghĩ Thái Hậu với Bệ Hạ có tám chín phần là liên quan đến việc này."...... Thái Hậu?" Ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Khóe miệng hắn bỗng nhiên gương lên,:"Trách không được mẫu hậu cố ý bảo ta tới đây có việc muốn thương lượng."

Quả nhiên là như thế, lão thái bà này dám lừa ta đến nơi này, còn cho ta ăn xuân dược, sau đó lại cho gọi hắn tới, chẳng lẽ là muốn ép ta kết hôn? Muốn gạo nấu thành cơm? Không được,lòng ta ngày càng hỗn loạn, trước mắt quan trọng nhất là khiến cho tên nam nhân này rời đi, bằng không sự trong sạch của ta sẽ không còn.

"Ngài, ngài đi đi." Ta mở miệng nói.

Hắn không thèm nhúc nhích, chỉ nhìn ta, trong mắt hắn hình như có tia cười âm hiểm. (#bình: hơ ? anh tính làm gì hả??? )

Ta đem thân mình di chuyển thật nhanh, một cảm giác nóng bỏng đốt cháy thân thể ta.

"Thật sự không cần ta giúp sao?" Hắn mở miệng nói,"Nếu tiếp tục đi nữa, cô sẽ bị nguy hiểm ."

"Ngài ở trong này ta mới nguy hiểm đó!" Ta giận trừng mắt liếc hắn một cái.

"Đêm nay để ta giúp cô, để không uổng công Mẫu Hậu có lòng tốt muốn giúp chúng ta." Hắn cười cười, thân thủ nhẹ nhàng xoa mặt ta,

Nói cũng có chút kỳ quái,khi hắn vuốt ve tựa hồ làm cho cảm giác khô nóng của ta giảm bớt một ít, ta cực kỳ tức giận khi nghe chính mình phát ra tiếng rên rỉ, chết tiệt ta không muốn sống nữa, ý thức được việc hắn làm giúp ta thanh tỉnh được một chút, đến thân thể cũng không chịu nghe lời ta.

Đôi mắt hắn càng thêm thâm thúy,người hắn chậm chậm đi xuống,người ta nổi lên vô số sự khoái lạt.

"Cô thật mẫn cảm sao?" Mặc Hắn trêu đùa trên người ta,ta cứng rắn chịu đựng không để mình phát ra tiếng rên rỉ.

"Chờ, đợi chút......" Ta giãy dụa mở miệng nói:"Ngài, ngài chưa từng yêu ai ,ngài đừng tới đây,Ngài là Hoàng Đế vĩ đại nhất của Ai Cập,được mọi người tôn kính là Con Trai Của Thần, danh dương thiên cổ, lưu danh bách thế, nữ tử ái mộ ngài nhiều vô số,chủ động yêu thương nhung nhớ cũng rất nhiều , làm gì có chuyện đối với một nữ nhân bị hạ dược lại động thủ, chuyện này sẽ làm tổn hại thanh danh của ngài, hơn nữa, mắt nhìn của ngài cũng quá tệ đi...... Hiện tại ngài ôm ta so với khúc gỗ cũng không sai biệt lắm...... Không,với người chết cũng có vài phần giống nhau......"

Ta nói một hơi không nghĩ, trong lòng ta có hơi bồn chồn,không biết phản ứng của hắn như thế nào. Ta lần đầu tiên thấy mình kém cỏi như vậy, lời này nói ra làm cho ta nội thương hộc máu, xem ra lần này hy sinh của ta không uổng, hắn cũng không có ý muốn làm gì ta.

Con ngươi của hắn trong đêm ngày càng kỳ dị,Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, thân thủ nhanh nhẹn đem ta ôm lấy, ta quá sợ hãi, cả giận nói "Uy, ngài buông ra!"

Hắn cũng không nói gì,ôm ta đi ra khỏi phòng, hướng hoa viên mà đi,một lần nữa ta muốn phỉ nhổ chính mình , bị hắn ôm vào trong ngực, cảm giác khó chịu tựa hồ lại giảm bớt vài phần.

hành trình tìm kiếm kiếp trướcWhere stories live. Discover now