Chương22: Cha nuôi gọi đến

2.1K 119 0
                                    

Ban đêm, cảnh yên tĩnh sau hoa lệ, vườn hoa nhỏ trong Bạc Tuyết Bảo vẫn sáng ngời dưới ngọn đèn. Nơi đây không giống với vườn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết. Nới đó là thế giới băng tuyết mênh mông vô bờ, cho dù giữa ngày hè cũng vẫn là cảnh thê lương, lạnh lẽo.
Trong vườn hoa nhỏ trồng rất nhiều loại hoa, thậm chí những loại hoa hiếm thấy thì cũng có thể tìm được trong này, mà người làm ở Bạc Tuyết Bảo thường thu thập các loại hoa này để chế ra những loại nước hoa trân quý.
Dưới ánh trăng, bóng hình hai người trên chiếc ghế nhỏ càng thêm hòa hợp.
"Tiểu Nguyên, cuối cùng anh cũng cảm thấy nơi này không hợp với em." Hoàng Dương nhẹ giọng nói.
Sau đêm tiệc sinh nhật, hắn cũng không về cùng những vị khách, bởi cậu ta luôn nhận thấy một cảm giác rất quái dị.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên càng thêm sáng ngời, cậu nhẹ nhàng cười, "Bị ba nuôi em dọa hả?"
"Dọa?"
Hoàng Dương nhún nhún vai, tuy nói chính xác cũng có đôi chút, nhưng không đến mức trước mặt người con trai mình yêu mà thừa nhận điều này, "Anh chỉ cảm thấy ba nuôi của em rất quái lạ, nhất là ánh mắt ông ta nhìn em..."
Nói tới đây, cậu ta dừng một chút, trên vầng trán nổi lên vẻ trầm tư suy nghĩ.
Vương Nguyên lẳng lặng nhìn cậu ta, ánh mắt đẹp như nước chảy từng giọt, không có thúc giục, mà chỉ kiên nhẫn chờ cậu tiếp tục nói.
Hoàng Dương thấy thế thì liếm liếm môi, không giấu giếm mà nói : "Ánh mắt ông ta nhìn em như là đang nhìn một người trưởng thành vậy"
Vương Nguyên nao nao, trong lòng nhẹ nhàng lướt qua cảm giác lạ thường, nhưng rất nhanh liền biến mất...
"Hoàng Dương, em vốn là người trưởng thành rồi mà. Từ hôm nay trở đi, em là người lớn rồi, chẳng nhẽ anh còn cho rằng em là một đứa trẻ?"
Hoàng Dương thở dài, đưa tay ra khoác vai cậu, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, "Tiểu Nguyên , em luôn rất thông mình, hẳn là em biết anh đang nói gì. Ánh mắt của ba nuôi em khi nhìn em, có đến hơn một phần là ánh mắt chiếm đoạt. Anh hiểu được hàm ý trong ánh mắt này, đó là ánh mắt đàn ông muốn giữ lấy đồ của mình. Tựa như là dã thú đối với con mồi, cũng là bản năng nguyên thủy muốn chiếm giữ!"
Nụ cười của Vương Nguyên đọng lại bên môi, tuy rằng cậu ít nhiều cảm giác cha nuôi có chút gì đó quái dị, nhưng cũng không giống như tưởng tượng của Hoàng Dương.
"Hoàng Dương, anh nói cái gì vậy? Ông ấy là ba nuôi của em, là ba đã nhận nuôi rồi nuôi em khôn lớn, sao anh lại hình dung thành ra xấu xa như vậy?"
"Tiểu Nguyên, anh thật sự lo..."
"Hoàng Dương, anh đừng nghĩ như vậy. Ông ấy là ân nhân của em, nếu như không có ông ấy, em đã không tồn tại trên đời này. Cho nên trong lòng em ba nuôi là người tốt nhất, cả đời này em sẽ tôn trọng ông ấy, báo đáp ông ấy." Vương Nguyên nhẹ giọng chặn lời hắn, trên vầng trán thoáng hiện vẻ bất mãn.
Hoàng Dương vội vàng từ bỏ, thở dài, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên lên...
"Cậu bé ngốc, chỉ là anh sợ mất em thôi."
Vương Nguyên nhẹ nhàng nhíu mi lại, nụ cười thản nhiên che lấp đi vẻ bất mãn, khóe môi càng cong lên, hai gò má như phiếm thêm vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cậu không nói gì, chỉ hơi chớp hàng mi còn dài, hàng mi run rẩy ấy che đi đôi con ngươi đẹp trong, nhìn như hai cánh quạt phiêu dật, đẹp không sao tả xiết.Hoàng Dương nhìn thấy dáng vẻ này thì tâm trí dao động.
"Tiểu Nguyên!"
Hoàng Dương đưa tay, nâng cái cằm nhỏ của cậu lên, ép cậu nhìn hắn. Giọng nói dịu dàng dưới bóng đêm có chút trầm ấm, "Biết không, trong lòng anh em là người rất quan trọng, rất quan trọng. Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu một chàng trai mười tám tuổi. Lúc em cười, lúc em suy nghĩ, lúc lo âu, khi tức giận đều làm anh mê muội. Anh không biết lại có người con trai đẹp đến vậy, đẹp đến động lòng người. Người làm anh nhớ mong ngày đêm chỉ có em, nguyên nhân là bởi anh đã yêu em rồi, cho nên mới càng sợ mất em, hiểu chưa?"
Trong mắt Vương Nguyên hơn một phần là rung động, ánh mắt trong suốt, xinh đẹp, cậu nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng vô cùng.
Hoàng Dương mê muội nhìn cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm tươi tắn. Cánh môi xinh đẹp hơi mở ra mang theo hương hoa dịu nhẹ của riêng cậu. Tất cả đều mỹ miều vô cùng khiến cậu ta muốn chiếm lấy.
Trong mắt cậu ta, Vương Nguyên mười tám tuổi chính là thể kết hợp của thiên sứ và ác quỷ, vẻ đẹp khiến người khác thương tiếc không thôi nhưng đồng thời cũng sinh ra ý muốn tội lỗi.
Ánh mắt của cậu dần dần xảy ra biến chuyển, khi mà đôi môi của chàng trai trẻ từ từ gần sát lại cánh môi thơm ngát...
Ngay lúc môi chạm môi, trong mắt Vương Nguyên thoáng xẹt qua nét xa lạ cùng kháng cự, đột nhiên đẩy cậu ta ra, hơi thở có chút dồn dập.
"Tiểu Nguyên!" trong mắt Hoàng Dương thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau lại lan tràn nét bi thương.
"Hoàng Dương, thực xin lỗi, em, em không quen." Vương Nguyên xấu hổ nói một câu, Hoàng Dương muốn hôn cậu sao?
Hoàng Dương chăm chú nhìn cậu, nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, "Tiểu Nguyên, anh là bạn trai em, em phải có thói quen thế nào thì anh mới có thể đây!"
Thấy điệu bộ cự tuyệt của cậu, cậu ta đang cao hứng mà lại thất vọng. Chỉ là, Vương Nguyên đơn thuần không có kinh nghiệm yêu đương gì, thậm chí còn giữ lại nụ hôn đầu ngây ngô. Nhưng thất vọng là trong lòng Vương Nguyên vẫn còn chưa thực sự nhìn nhận cậu như một người bạn trai.
"Thực xin lỗi, Hoàng Dương!" Vương Nguyên cảm thấy khó chịu cực kỳ, trong lòng có chút áy náy với hắn.
"Tiểu Nguyên, em có thích anh không? Hoặc là anh hỏi, em có yêu anh không?"
Hoàng Dương cực kỳ muốn nghe đáp án, bởi cả quá trình theo đuổi đều là cậu ta chủ động, cậu thật sự không hiểu hết tâm tư Vương Nguyên.
Vương Nguyên dường như bị câu hỏi của cậu ta làm cho sửng sốt, miệng khẽ mở ra. Hồi lâu sau, cậu vừa muốn nói gì đó, lại bị tiếng bước chân cách đó không xa chặn lời lại. Dưới ánh trăng chiếu lên bóng dáng quản gia Hàn Á, nhìn thấy hai người thân mật như vậy thì ông có chút giật mình.
Vương Nguyên ngay sau đó tránh được bàn tay Hoàng Dương, liền đứng dậy, vẻ mặt hơi có chút kích động.
Quản gia Hàn Á thầm thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa mà chỉ hơi hạ thấp người, "Công tử Vương Nguyên , Vương tiên sinh muốn gặp con, đi theo ta nào!"
Trong tim Vương Nguyên không tự chủ được mà 'thình thịch' một tiếng, mãi sau mới có phản ứng lại.
Hoàng Dương thấy thế cũng đứng dậy, ngay sau đó lại bị quản gia Hàn Á ngăn lại,"Thời gian không còn sớm nữa , thiếu gia Hoàng Dương cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Trong giọng nói lãnh đạm của Hàn Á rõ ràng mang theo ý tứ đuổi khách.
Hoàng Dương nhíu mày lại.
"Hoàng Dương, giờ cũng khuya rồi, anh về đi." Vương Nguyên nhẹ giọng nói.
"Nhưng mà..."
"Công tử Vương Nguyên, Vương tiên sinh không thích chờ lâu, đừng làm cậu ấy mất hứng." Quản gia Hàn Á nhẹ giọng nói bên tai Vương Nguyên.
Vương Nguyên vội vàng nhìn về phía Hoàng Dương, "Em không sao đâu, mai gặp lại nhé." Nói xong cậu vội đi theo quản gia.
Lúc này ánh mắt Hoàng Dương đã u tối lại như màn đêm.
_____________________
Tràn ngập tòa thành là một loại hương vị khó nói thành lời.
Vương Nguyên đi theo quản gia đến một tầng cao nhất của tòa thành. Khi đứng ở cửa phòng mới phát hiện ra, đây chính là nơi cậu đã tới năm mười bốn tuổi, cũng là nơi cậu đã thấy cảnh máu me kia.
Quản gia đẩy cửa phòng ra. Nơi này vẫn rộng như thường, gian chính xa hoa lại tản ra thứ ánh sáng lạnh lùng. Chỉ thấy quản gia đi đến một chỗ khác trong căn phòng, cung kính nói:" Vương tiên sinh, công tử Vương Nguyên đã đến rồi."
Bên trong căn phòng không thấy có âm thanh gì cả, trong không gian ấy chỉ thấy tiếng bước chân của Hàn Á. Chẳng bao lâu, Hàn Á đi tới bên cạnh Vương Nguyên, nhẹ giọng nói:
"Vào đi thôi, Vương tiên sinh đang đợi con." Nói xong, ông liền rời khỏi phòng, cũng tùy tay đóng cánh cửa lớn lại.
Luồng khí lạnh theo không gian rộng lớn mà chảy dọc gương mặt Vương Nguyên, trong lòng cô hồi hộp không ngừng, đi từng bước một về gian phòng đối diện gian chính.
Cửa phòng hơi hé mở, bên trong ánh sáng chỉ nhờ nhờ, đến ngay cả ngọn đèn thạch anh cũng chỉ hơi chiếu vầng sáng mơ hồ ở chỗ cửa phòng.
Vương Nguyên đứng ở cửa, nâng tay lên, nhưng mãi lâu sau cũng không dám gõ cửa. Cũng như cái đêm năm ấy, cậu gần như vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh vào năm mười bốn tuổi ấy.
"Vào đi!"
Từ bên trong gian phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp, nặng như tảng đá đánh bay sự do dự của Vương Nguyên, dường như là đã sớm biết cậu đứng ở đó rồi. Mệnh lệnh truyền ra mang theo uy quyền không thể làm trái được!
Giọng nói lạnh băng vẫn như quẩn quanh trong tai Vương Nguyên, như là giọng nói của ma quỷ làm Vương Nguyên có chút hồi hộp. Dù sao cậu cũng chưa bao giờ gặp cha nuôi một mình, theo bản năng cậu cắn cắn môi, bàn tay nắm chặt rồi lại chậm rãi buông ra, rốt cục cũng đẩy cửa ra.
Căn phòng rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của Vương Nguyên, ánh sáng mờ nhạt le lói trong căn phòng tối tăm, cả phòng bị bao phủ bởi sắc u trầm không giống với vẻ lộng lẫy như cung đình của tòa thành. Căn phòng tràn ngập hơi thở lạnh lùng thuộc về riêng đàn ông, đồng thời cũng có chút áp lực khiến người khác hơi ngộp thở.
"Oành..."
Cánh cửa đằng sau Vương Nguyên tự động đóng lại. Theo bản năng, cậu quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa vừa đóng, trái tim cũng bất giác 'thình thịch'.
_ Hết Chương22 _

[ Khải Nguyên Ver ] Tổng tài tội ác tày trờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ