Chương 15. Hắn là mối tình đầu "chưa kịp chớm nở đã vội kết thúc" của anh

5.2K 416 83
                                    

"Văn Kha, để tôi ở lại bên anh đi."

Mỗi một từ Hàn Giang Khuyết nói ra đều rất chậm, giống như đang cân nhắc từng câu từng chữ, mà cũng lại giống như vì hắn đang căng thẳng: "Tin tức tố vào kỳ suy yếu cũng được, còn có kỳ phát tình tiếp theo nữa, tôi đều muốn ở bên cạnh anh."

Hắn muốn ở cạnh bên mình.

Văn Kha cảm thấy, bản thân giống như đã hiểu ra được điều gì đó.

Thật ra Hàn Giang Khuyết vẫn luôn là một người rất hiền lành tốt bụng, bắt đầu từ cái thời niên thiếu ấy, Văn Kha đã hiểu được điều này sâu sắc.

Mà quãng thời gian sau đó, dù cho Trác Viễn có trở thành Alpha của anh và cùng anh sống chung mười năm, nhưng Văn Kha cũng chưa bao giờ liệ hệ hai chữ tốt bụng này với gã cả.

Trác Viễn hiểu được thói đời "ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau" (*), hiểu được phải biết suy tính, vì thế gã sẽ không thể nhớ đến người nào chẳng có liên quan gì đến cuộc sống của mình.

(*)= câu tục ngữ chỉ những kẻ chỉ biết thủ lợi cho riêng mình, khi hưởng thụ thì có mặt trước nhưng lúc khó khăn nguy hiểm thì tìm cách tránh né, đùn đẩy cho người khác.

Nhưng Hàn Giang Khuyết không giống như thế, vì vậy hắn sẽ thương nhớ Văn Kha.

"Thực ra... không cần phải vậy đâu."

Trải qua một khoảng thời gian rất lâu, Văn Kha đã cân bằng lại được cảm xúc của mình, anh mới khẽ nói: "Ước hẹn năm ấy, tôi đã sớm biết sẽ không thể thực hiện được, vì vậy cũng không còn nghĩ đến điều đó nữa. Còn về chuyện kỳ suy yếu này, Hứa Gia Nhạc đã vội quay trở về giúp đỡ tôi rồi. Hàn Giang Khuyết, tôi thật sự không sao cả đâu, chỉ cần một chút thời gian sẽ vượt qua được cả được thôi."

"Không phải," Hàn Giang Khuyết lắc đầu một cái, hắn có hơi buồn bực, còn nắm chặt lấy tay Văn Kha, nói: "Ý tôi là, mỗi một kỳ phát tình tiếp theo của anh, tôi đều muốn cùng anh vượt qua--"

Văn Kha há hốc miệng ra, nhưng lại không thể nói được gì.

Anh bỗng nhiên lại cúi đầu xuống, từ góc độ này nhìn qua có thể thấy được chiếc cổ dài trắng nõn kia, càng lộ ra vẻ hấp dẫn đáng yêu.

Trên gáy vẫn còn lưu lại miếng băng gạc, tựa như một chú hươu cao cổ đang bị đau, trông thật đáng thương và tội nghiệp--

Hàn Giang Khuyết muốn đẩy người trước mặt này ngã xuống đất, sau đó sẽ đè lên người ấy, rồi dùng miệng của mình ngậm lấy vết thương kia.

Không biết là vì sao, cho dù chỉ có một chút xíu tưởng tượng lạ lùng đó thôi, cũng đủ khiến người cảm thấy khuây khoả.

"Văn Kha." Hàn Giang Khuyết chăm chú nhìn vào cái cổ của anh, vẻ mặt của hắn dường như rất trịnh trọng, hắn nói: "Tôi thích anh."

Văn Kha sa vào sự im lặng trong một khoảng thời gian dài.

Lông mi của anh rất dài, dưới ánh đèn hàng lông mi ấy khẽ rung động, thoạt nhìn rất khiến người dễ động lòng thương yêu.

[EDIT HOÀN] ÁI TÌNH CHƯA DỨT (ABO/Đổi công/Cẩu huyết/Niên hạ/Sinh tử/HE)Where stories live. Discover now