Phù Ảnh Ám Hương - Thủy Thiên...

By NN001124

89.1K 3.2K 105

PHÙ ẢNH ÁM HƯƠNG ___浮影暗香___ Tác giả: Thủy Thiên Nhất Sắc ___水天一色___ Văn án Năm hai mươi lăm tuổi, bác sĩ ngoạ... More

Tiết tử
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80

Chương 18

1K 38 1
By NN001124

"Diệp Thiếu chủ quả là thâm tàng bất lộ, tại hạ bội phục!"

Nhìn thấy người tới, hai tên thủ vệ lập tức hành lễ: "Tham kiến Các chủ."

"Đứng lên đi. Chậc chậc, Tam, Ngũ, các ngươi quá phận rồi, sao có thể đối đãi như thế với Tả hộ pháp? Khó trách Diệp Thiếu chủ tức giận đến vậy." Ngữ khí vẫn ngả ngớn, nụ cười vẫn thản nhiên, chỉ có những ngón tay dài cầm chặt thanh ngọc tiêu mới để lộ sát ý của Cố Thanh Giác. Biểu rõ tính tình của chủ tử, hai thủ vệ sớm đã chảy mồ hôi lạnh, vẫn quỳ trên đất, không dám đứng lên.

Diệp Tư Ngâm cau mày, cũng thấy cả kinh. Tuy rằng cảm giác áp bách trên người Cố Thanh Giác chưa là gì so với nam nhân kia, nhưng chiêu thức vừa rồi của hắn, nhìn thì bình thường, vậy mà lại có thể làm cho thanh ngân châm của cậu cắm sâu vào cọc gỗ bên tường, nội lực của đối phương không biết chừng còn hơn cậu nhiều. Mà cậu vẫn không có cách nào biết được Cố Thanh Giác là đi theo cậu đến đây, hay là vừa rồi tình cờ xuất hiện.

Đối mặt với cường địch như thế, lại còn không biết mục đích của đối phương là gì, Diệp Tư Ngâm chỉ còn cách bắt buộc mình phải tỉnh táo lại: "Phương thức tiếp đãi khách nhân của các hạ thật khác biệt, nhưng tại hạ lại không vui mừng nổi." Lời nói thản nhiên lại có ý tứ châm chọc. "Không biết các hạ dùng phương thức này mời ta đến đây, còn đối đãi với Tả hộ pháp của Phù Ảnh các ta như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"

Xoay xoay thanh ngọc tiêu màu đỏ trên tay, rồi gõ gõ nhịp nhàng vào bàn tay mình, Cố Thanh Giác cười nói: "Tại hạ không phải muốn nhằm vào Diệp Thiếu chủ, chỉ là cừu nhân gặp nhau thì ngứa mắt một chút, biết bao nhiêu tử sĩ, sát thủ mà Trần Sương các ta đã khổ tâm bồi dưỡng ra đều chết dưới kiếm của Tả hộ pháp, hai thuộc hạ này của ta cũng chỉ là muốn trút giận thay cho những huynh đệ đã hy sinh của họ thôi. Còn về chuyện mời Diệp Thiếu chủ đến đây... Tất nhiên là vì lệnh tôn rồi."

Khuôn mặt tuyệt sắc cười cười, tràn ngập ý tứ trào phúng: "Mười năm trước là Huyền Tự Cẩm, không biết mười năm sau ai sẽ đóng vai cừu non thế tội cho các hạ?"

Bị chọc vào chỗ đau, Cố Thanh Giác không thể cười được nữa. Mười năm trước, hắn trải qua trăm cay nghìn đắng, bày ra thiên la địa võng để chờ Diệp Thiên Hàn một mình đi tuần ở Tô Châu liền bắt giữ, nhưng không ngờ nam nhân cuồng ngạo kia vừa bước chân vào cửa lớn của phân đường Tô Châu, không nói không rằng phế luôn Huyền Tự Cẩm. Còn vị Phó đường chủ của phân đường Tô Châu, là tâm phúc đi theo Huyền Tự Cẩm đã năm năm, lại chính là ám vệ do đích thân Diệp Thiên Hàn bồi dưỡng, hiện nay là Phù Ảnh các Tổng quản – Lăng Tiêu Thần. Tức là nói, từ những ngày đầu tiên Trần Sương các đến tìm Huyền Tự Cẩm để cấu kết với nhau, toàn bộ đường đi nước bước của họ đều nằm trong lòng bàn tay Diệp Thiên Hàn. Bởi vì đả kích đó mà Trần Sương các tổn thất nghiêm trọng, nhiều cứ điểm bị huỷ, hàng loạt cửa hàng phải đóng cửa, bất đắc dĩ phải rời khỏi Giang Nam, chuyển đến Tinh Châu.

Mấy ngón tay vì nắm chặt thanh ngọc tiêu nên có chút trắng bệch, Cố Thanh Giác miễn cưỡng cười, nói: "Cũng không hẳn là vậy. Lần này Diệp Thiếu chủ đến làm khách ở Trần Sương các ta, trùng hợp thay Tả hộ pháp cũng ở đây, cũng đủ để khiến lệnh tôn đích thân đến đây một chuyến."

Đôi mắt tím hiện lên một tia hoang mang, rồi nháy mắt đã khôi phục lại: "Ha, chẳng lẽ các hạ không lo chuyện mười năm trước lại tái diễn một lần nữa sao?"

Cố Thanh Giác không thể ngờ được Diệp Tư Ngâm này lại nhanh mồm nhanh miệng đến thế, thái độ của cậu rất thản nhiên, dường như không hề ý thức bản thân đang ở trong địch doanh.

Lúc trước nghe đồn Diệp Tư Ngâm lợi hại ra sao ở đại hội võ lâm, còn tưởng rằng cùng lắm chỉ là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, có thể làm được trò trống gì, chắc chắn Diệp Thiên Hàn đứng phía sau âm thầm giật dây, nhưng hôm nay xem ra, đúng là không thể coi thường được. Tuy rằng nội lực nông cạn, tầm thường, nhưng góc độ phóng ngân châm vừa rồi lại rất xảo quyệt, có thể nói là một cao thủ sử dụng ám khí. Quả nhiên không hổ là đệ tử của Thánh thủ độc y Hoa Tiệm Nguyệt. Thừa lúc Diệp Tư Ngâm hôn mê, hắn đã sớm kiểm tra toàn thân, lấy đi toàn bộ ngân châm và dược vật của cậu, không ngờ vẫn có cá lọt lưới. Nếu không phải vừa rồi hắn nhất thời có hứng thú muốn đến Ám lao xem tình hình của Chiến Minh, kẻ đã làm hắn mất đi mấy trọng thần được tín nhiệm trong các, chỉ sợ giờ này thiếu niên kia đã đưa Chiến Minh thoát khỏi đây rồi. Đến lúc đó, không biết chừng lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm không tốt thì phải trả giá bằng cả Trần Sương các này.

Trong lòng nghĩ lại mà thấy sợ, Cố Thanh Giác vẫn duy trì nụ cười, nói: "Chuyện này không cần Diệp Thiếu chu lo lắng thay. Ám lao này âm lãnh ẩm ướt, chỉ e Diệp Thiếu chủ cảm thấy không thoải mái, tốt hơn hết là theo ta về Đông sương thôi." Cố Thanh Giác nói với Diệp Tư Ngâm, làm ra tư thế "mời".

Diệp Tư Ngâm cũng không cự tuyệt. Đúng là Ám lao này khiến cậu rất không thoải mái, không khí lạnh lẽo dường như muốn xuyên qua lớp áo da cừu để xâm nhập xương tuỷ. Nhưng Chiến Minh vẫn đang ở đây. Hắn trúng nhất bộ tuý, lại bị thương nặng đến vậy, nếu cứ để hắn ở trong này, sợ là về sau sẽ có di chứng.

Nhìn theo ánh mắt Diệp Tư Ngâm, Cố Thanh Giác đoán được suy nghĩ của cậu, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Tam, Ngũ, đưa Tả hộ pháp đến Tây sương, phái người đến hầu hạ."

Hai thủ vệ kia mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn nghe lệnh, thả Chiến Minh xuống. Thấy vậy, Diệp Tư Ngâm cũng yên tâm hơn, xoay người rời khỏi Ám lao.

Cố Thanh Giác nhìn chằm chằm vào Diệp Tư Ngâm đang đi đằng trước, chỉ sợ có một chút sơ suất nào đó, cho nên không nhìn được ở một góc gần cửa, có một thân ảnh mảnh khảnh với một ánh mắt oán độc.

Hôm sau.

"Diệp Thiếu chủ, đã thức dậy chưa? Các chủ mời ngài đến phòng khách dùng bữa sáng." Sáng sớm đã có người nhẹ nhàng gõ cửa, gọi cậu.

Diệp Tư Ngâm mở mắt, trong đôi mắt tím trong suốt có chút uể oải. Từ trước đến nay cậu luôn là người rất cảnh giác, ở một nơi xa lạ sẽ không dễ dàng thả lỏng. lúc này đang ở Trần Sương các, tất nhiên là không thể ngủ nổi. Nhưng cậu cũng chưa bao giờ suy nghĩ lại, vì sao ngay từ ngày đầu tiên trở lại Phù Ảnh các, cậu không hề cho rằng Hàn viên với không khí trong lành, cũng có chút lạnh lẽo kia là một nơi xa lạ, cho đến tận lúc rời đi, đêm nào cũng ngủ rất ngon.

Cửa nhẹ mở, là thị vệ tên Tứ vẫn canh giữ ở Đông sương.

"Làm phiền dẫn đường." Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói.

"Hả? À, vâng! Diệp Thiếu chủ, mời!" Tứ cuống quýt đáp. Không hiểu sao hắn lại nhìn thiếu niên này đến ngẩn người... Hắn cứ tưởng rằng khuôn mặt này của thiếu niên đã là kinh diễm lắm rồi, nếu khuôn mặt này thuộc về một nữ nhân nào đó, chắc chắn sẽ được trân quý bởi tất cả nam nhân trong thiên hạ. Vậy mà khi thiếu niên mở to đôi mắt, hắn mới hiểu được cái gì mới chân chính gọi là khuynh quốc khuynh thành – Rốt cuộc hắn cũng đã biết vì sao cậu phải dùng nhân bì diện cụ.

"Tham kiến Các chủ, phu nhân."

Trong đại sảnh đã có hai người, một người là Cố Thanh Giác, người còn lại là một nữ nhân xinh đẹp, nghe Tứ xưng hô với người đó, chắc hẳn chính là người đã đến Đông sương hôm qua.

Diệp Tư Ngâm ngồi xuống, nghe được nữ nhân kia nói: "Xem ra phu quân chưa chiêu đãi Diệp Thiếu chủ thật chu đáo rồi, nếu không sao lại tiều tụy thế kia?"

"..." Cố Thanh Giác nhìn thê tử xinh đẹp bên cạnh, không biết phải trả lời làm sao. Dù sao thì Diệp Tư Ngâm này với thê tử của mình...

Nhìn khuôn mặt nữ nhân, Diệp Tư Ngâm đã hiểu đại khái. Hoá ra... là thế.

Đúng vậy, sao cậu có thể quên được chuyện này. Trần Sương các... Nguyên bản gia đình Cố Thanh Giác, Cố gia vốn là ở Tô Châu. Mà năm đó, Cố Thanh Giác vẫn còn là thiếu chủ đã...

Thấy Diệp Tư Ngâm không trả lời mình, nữ nhân thản nhiên cười: "Phu quân ta vẫn chưa nói cho con biết sao? Ta là muội muội thân sinh của mẫu thân con, Âu Dương Huyên Di. Theo quy tắc, con nên gọi ta là tiểu di."

__Hết chương 18__

Continue Reading

You'll Also Like

24.3K 1K 9
A simple love story between wife and husband. I wrote this one long back in TU.
311K 22.6K 27
Avantika Aadish Rajawat Aadi, with his fiery nature, adds intensity and excitement to their relationship, igniting a spark in Avni. Avni, like the ca...
496K 22.2K 33
Blair Silver is the epitome of teenage cool. He's something straight out of a movie. He doesn't even seem to be on the same plane as everybody else:...
645K 29.3K 42
Needs editing [ the destiny series #1] 𝑻𝒉𝒆 𝒇𝒂𝒕𝒆 𝒑𝒖𝒔𝒉𝒆𝒅 𝒕𝒉𝒆𝒎 𝒂𝒑𝒂𝒓𝒕 𝒃𝒖𝒕 𝒅𝒆𝒔𝒕𝒊𝒏𝒚 𝒂𝒈𝒂𝒊𝒏 𝒑𝒖𝒍𝒍𝒆𝒅 𝒕𝒉𝒆𝒎 𝒕𝒐𝒈...