[BHTT-EDIT] Ta Vốn Phúc Hậu...

By ManiJY

5.5K 260 21

Ta Vốn Phúc Hậu - Tuyệt ca Thể loại: tu tiên, huyền huyễn, ngọt văn, oan hỉ oan gia, điền văn, tỷ muội... Số... More

Văn Án
Chương 1 - Bao Cốc đói bụng
Chương 2 - Màn thầu
Chương 3 - Cóc lớn
Chương 4 - Làm thần tiên
Chương 5 - Ngũ linh căn
Chương 6 - Bần cùng tiên môn
Chương 7 - Bị tập kích
Chương 8 - Nhập môn
Chương 9 - Chu Minh quả
Chương 10 - Nhà xí
Chương 11 - Hảo khó chịu
Chương 12 - Hồ sâu có rắn
Chương 13 - Tình dùng cái gì kham
Chương 14 - Săn thú
Chương 15 - Đêm trong núi rừng
Chương 16 - May đồ da
Chương 17 - Gặp quỷ
Chương 18- Qủy đại gia
Chương 19 - Bao Cốc tìm Ngọc Mật
Chương 20 - Gặp đại lý chưởng môn
Chương 21 - Chính thức nhập môn
Chương 22 - Chữa thương
Chương 23 - Tiến giai
Chương 24 - Thần trộm
Chương 25 - Thương tâm
Chương 26 - Bắt linh hầu
Chương 27 - Lừa gạt
Chương 28 - Vân Thành
Chương 29 - Bán rượu
Chương 30 - Kẻ trộm dối trá
Chương 31 - Hội đấu giá
Chương 32 - Gặp cướp
Chương 33 - Giết cướp
Chương 34 - Chạy xa
Chương 35 - Ẩn núp trong hang động
Chương 36 - Quái da
Chương 37 - Túi trữ vật siêu lớn
Chương 38 - Tên khất cái điên
Chương 39 - Bán tin tức
Chương 40 - Chạm mặt
Chương 41 - Liều mạng
Chương 42 - Cứu binh tới đây
Chương 43 - Đa Bảo
Chương 44 - Nắm tay
Chương 45 - Đổi linh thạch
Chương 46 - Lưu manh thổ phỉ
Chương 47 - Khốn cảnh
Chương 48 - Tìm người
Chương 49 - Nam Sơn Nhất Kiếm
Chương 50 - Ôm cây đợi thỏ
Chương 51 - Đừng liên lụy ta
Chương 52 - Hắc y nhân
Chương 53 - Rời đi
Chương 54 - Giao dịch
Chương 55 - Bán rượu
Chương 56 - Kết minh
Chương 57 - Nam Sơn Nhất Kiếm giải vây
Chương 58 - Lừa được một tên hộ vệ
Chương 59 - Mở tửu phường
Chương 60 - Cấm khí pháp bảo
Chương 61 - Học phi kiếm
Chương 62 - Tử Vân Thù dạy kiếm kĩ
Chương 63 - Luyện kiếm
Chương 64 - Cửu giai thánh liên
Chương 65 - Tiến linh thạch quặng
Chương 66 - So với thợ mỏ đầu lĩnh còn xấu xa hơn
Chương 67 - Chết đuối...
Chương 68 - Quay về Huyền Thiên Môn
Chương 69 - Tặng đại lễ
Chương 70 - Muốn thu yêu tu
Chương 71 - Yêu phó chi tranh
Chương 72 - Thiên hồ ấu thú
Chương 73 - Nghẹn khuất
Chương 74 - Phản kích
Chương 75 - Sư phụ giáo huấn
Chương 77 - Hung danh khiếp người
Chương 78 - Giết gà dọa khỉ
Chương 79 - Hảo mua bán
Chương 80 - Ám sát
Chương 81 - Đối thoại cùng Nam Y
Chương 82 - Chém giết
Chương 83 - Tại bất tại hồ
Chương 84 - Không giống sát thủ
Chương 85 - Tìm sư tỷ
Chương 86 - Có chí bảo
Chương 87 - Dò động tầm bảo
Chương 88 - Ngự Thú Cốc
Chương 89 - Hấp huyết địa
Chương 90 - Đại hung táng địa
Chương 91 - Nam Y tử
Chương 92 - Đào hầm
Chương 93 - Đào tới quỷ
Chương 94 - Hãm hại a !
Chương 95 - Trợ thủ của Ngọc Tu La
Chương 96 - Bị vây trước tháp
Chương 97 - Khóa yêu tháp
Chương 98 - Khai quan
Chương 99 - Lừa bịp tống tiền
Chương 100 - Thái Cổ Di Tích biến mất
Chương 101 - Chậm rãi nói
Chương 102 - Tra hỏi
Chương 103 - Ủy khuất Tử Vân Thù
Chương 104 - Niết Bàn Đan
Chương 105 - Thăng chức
Chương 106 - Bày rượu
Chương 107 - Mời Truy Hồn Các chủ ra tay
Chương 108 - Gặp Truy Hồn Các chủ
Chương 109 - Hiểu biết
Chương 110 - Bão táp
Chương 111 - Thảm liệt chi chiến
Chương 112 - Sư môn chi thương
Chương 113 - Linh Vân cố phong
Chương 114 - Đào Linh Vân phong
Chương 115 - Kết trướng
Chương 116 - Tảo khóa
Chương 117 - Lựa chọn nơi đặt chân
Chương 118 - Một đóa kì hoa
Chương 119 - Tan vơ sư công tâm
Chương 120 - Yêu thánh đại bổ
Chương 121 - Lựa chọn địa điểm
Chương 122 - Xuất phát
Chương 123 - Không thích
Chương 124 - Nộ yêu tập
Chương 125 - Nổi giận vì hồng nhan
Chương 126 - Hù dọa
Chương 127 - Vạn Ma Vực
Chương 128 - Thu Vạn Ma Vực
Chương 129 - Kết huyết thệ khế ước
Chương 130 - Tiếp tục kháng cự
Chương 131 - Say rượu lúc sau
Chương 132 - Diệt giao long
Chương 133 - Ngốc
Chương 134 - Thật xin lỗi
Chương 135 - Xử lý viện tử
Chương 136 - Ngu xuẩn khóc ròng
Chương 137 - Yêu thú tập kích thôn làng
Chương 138 - Không phục
Chương 139 - Tài năng triển lộ
Chương 140 - Yêu thú Bạch Giao Long
Chương 141 - Quyết chiến Lưỡng Giới sơn
Chương 142 - Yêu Thánh trở về
Chương 143 - Thử thách bái "Sư"
Chương 144 - Thời gian như nước chảy
Chương 145 - Thân phận bất minh
Chương 146 - Khiêu chiến
Chương 147 - Bị thương nặng
Chương 148 - Tái kiến ít quen biết
Chương 149 - Viện tử của Bao Cốc
Chương 150 - Người đi quên ta
Chương 151 - Linh Nhi
Chương 152 - Tìm bảo
Chương 153 - Chân không bước ra khỏi nhà
Chương 154 - Đi ra dọa người
Chương 155 - Thấy đẹp
Chương 156 - Cùng đường
Chương 157 - Di thư
Chương 158 - Huyền Thiên Kiếm
Chương 159 - Dùng thân làm lò luyện kiếm
Chương 160 - Cần tắm rửa
Chương 161 - Tắm rửa
Chương 162 - Tỉnh lại
Chương 163 - Đâm
Chương 164 - Làm như thế nào
Chương 165 - Chao ôi
Chương 166 - Chu gia huynh đệ
Chương 167- Ba cái đuôi nhỏ
Chương 168 - Ta đang ngộ đạo
Chương 169 - So mặt
Chương 170 - So Thua
Chương 171- Gặp Truy Hồn Các Chủ
Chương 172 - Năm miếng Tuyết Nhan Đan
Chương 173 - Đào góc nhà
Chương 174 - Ngủ quên tỉnh
Chương 175 - Con ma men
Chương 176 - Hắc ám Thức Hải
Chương 177 - Càng yên tĩnh càng tốt
Chương 178 - Tình kiếp
Chương 179 - Giúp ngươi cười nàng xấu
Chương 180 - Học xấu
Chương 181 - Sư phó
Chương 182 - Hung hăng càng quấy đến cực điểm
Chương 183 - Kinh diễm chi tư
Chương 184 - Ngọc Mật tâm sự
Chương 185 - Dự hội bị ngăn chặn
Chương 186 - Chiến
Chương 187 - Đánh hay không đánh

Chương 76 - Thái Cổ Di Tích

20 2 0
By ManiJY

Bao Cốc bị Ngọc Mật nhéo thiếu chút nữa phát cáu, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, ho khan chỉ vào tay Ngọc Mật, ý bảo Ngọc Mật buông ra.

Ngọc Mật buông Bao Cốc ra, mắt lạnh liếc nhìn Bao Cốc, hừ lạnh nói: "Ngươi chán sống rồi, dám chiếm tiện nghi ta?"

Bao Cốc hít sâu, nức nở muốn khóc,: "Sư Tỷ, ta cũng là hoàng hoa khuê nữ, coi như là ta hôn môi ngươi, ngươi cũng không bị thiệt a! Hơn nữa ta còn uy cho ngươi một hồ lô lục giai Hầu Nhi Tửu, nếu thiệt cũng là ta thiệt, chiếm tiện nghi cũng là ngươi chiếm a!"

Sắc mặt Ngọc Mật hòa hoãn, thầm nghĩ: "Cư nhiên cả một hồ lô rượu, thảo nào vừa rồi chữa thương liền thăng thêm một cấp." Nàng nghĩ lại, Bao Cốc hôn nàng quả thực nàng không tổn thất gì, Bao Cốc còn đổ đầy một hồ lô lục giai Hầu Nhi Tửu khiến nàng từ Kim Đan kỳ tầng thứ ba vào tầng thứ tư, buôn bán này đối với nàng mà nói là có lợi rồi. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi miệng đối miệng quán ta lục giai Hầu Nhi Tửu ta cũng sẽ không truy cứu nữa, ngươi quán rượu xong còn mút môi ta là có ý gì? Ngọc Mật càng nghĩ càng không thích hợp, vẻ mặt hồ nghi nhìn Bao Cốc từ trên xuống dưới, hỏi: "Vì sao mút môi ta?"

Trong lòng Bao Cốc "ngạch"một tiếng, trái tim đập mạnh, đáp: "Có vị rượu, ta cũng muốn nếm thử lục giai Hầu Nhi Tửu là mùi vị gì, nhưng lại uống không được, chỉ có thể nếm một chút trên môi Sư Tỷ...."

Trong đầu Ngọc Mật nháy mắt hiện ra hình ảnh Bao Cốc uống rượu trong miệng nàng, sợ đến nàng lập tức nâng tay ngăn Bao Cốc lại, nói: "Dừng, ngươi đừng nói....." Đánh chết nàng cũng không tin tưởng lời Bao Cốc, nếu Bao Cốc thật sự là tham lục giai Hầu Nhi Tửu, trong túi trữ vật siêu lớn của nàng có nhiều như vậy, cho dù không thể uống cũng có thể nhỏ một hai giọt vào trong miệng nếm một chút? Cần phải đáng thương chạy đến nếm rượu trong miệng nàng sao? Ngọc Mật biết nếu tiếp tục truy cứu cũng không ra một cái nguyên cớ, đơn giản liền không để ý đến Bao Cốc, chân đạp phi kiếm hướng phía Huyền Nguyệt Cổ Thành bay đi.

Bao Cốc xuất ra phi không, cẩn cẩn dực dực theo sát phía sau Ngọc Mật bay đến Huyền Nguyệt Cổ Thành.

Rất nhanh, hai người các nàng đến Huyền Nguyệt Cổ Thành, bay qua nội thành vô số người tu tiên đang chăm chú nghị luận, hướng đến Thanh Phong Các.

Thanh Phong Các giúp các nàng một việc lớn như vậy, ngay cả lão Các chủ cũng xuất quan, hai người các nàng dù thế nào cũng phải đến đó nói một tiếng tạ ơn trước đã.

Bao Cốc cùng Ngọc Mật vừa đến cửa Thanh Phong Các liền gặp phải Lữ Các Chủ dẫn vài thiếu niên đệ tử đi ra, hai người các nàng lập tức tiến lên hành lễ.

Lữ Các Chủ cười nói: "Nhị vị thế chất đến vừa đúng lúc, đi, cùng đi thái cổ di tích." Hắn lại hướng một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi phía sau nói: "Đây là khuyển tử Lữ Vấn Đạo."

Thiếu niên mi thanh mục tú lúc này ôm quyền tiến lên cùng Bao Cốc, Ngọc Mật chào hỏi. Hắn dáng vẻ mặc dù tốt, nhưng còn đang trong lúc vỡ giọng, giọng nói nghe như vị chết .

Lữ Các Chủ lại hướng thiếu nữ mười hai mười ba tuổi phía sau nói: "Đây là chân truyền đệ tử của ta, tên gọi Hồng Trần."

Ngọc Mật nhìn ra tiểu nha đầu tên kia Hồng Trần kia thực lực cư nhiên là Trúc Cơ Đại Viên Mãn, trong lòng thực sự kinh ngạc.

Lữ Các Chủ cười hỏi Bao Cốc, nói: "Không biết Bao Cốc có nguyện ý cùng khuyển tử và tiểu đồ đồng hành hay không?"

Bao Cốc mới vừa được người ta ban đại ân, lúc này còn đang được người ta che chở, sao dám cự tuyệt. Nàng đáp: "Cầu còn không được." Nói xong liền chuyển sang chuyện khác: "Chỉ là Lữ Thế Bá, ta có một việc nhỏ muốn nhờ."

Lữ Các Chủ cười nói: "Mời nói, nếu đủ khả năng nhất định hỗ trợ."

Bao Cốc nói: "Ta nghĩ mượn một gian mật thất không bị thần niệm thăm dò."

Lữ Các Chủ cười nói: "Được." Lúc này xoay người đem Bao Cốc cùng Ngọc Mật dẫn vào trong Thanh Phong Các, ở phía sau viện tìm một gian mật thất cho hai người các nàng.

Ngọc Mật kiểm tra xong xác định không ai nhìn trộm, gật đầu với Bao Cốc, nói: "Có thể."

Bao Cốc vén tay áo lộ ra cánh tay, trực tiếp đem Ngọc Mật thu vào trong túi trữ vật siêu lớn.

Đa Bảo Linh Hầu từ cánh tay Bao Cốc ló đầu ra, mở to mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên nó tinh tường nhìn phía xa rồi lại lui vào túi trữ vật siêu lớn trong cánh tay Bao Cốc.

Bao Cốc nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu dáng vẻ như chuột gặp phải mèo, phỏng chừng là phát hiện nơi này có người tu tiên Hóa Thần Kỳ nên không muốn lộ diện, cho nên Đa Bảo Linh Hầu nhát gan như chuột tà tâm che trời Đa Bảo Linh Hầu lui về trong túi trữ vật siêu lớn.

Nhóm người Lữ Các Chủ đang ở bên ngoài mật thất đợi hơn mười chung thời gian, liền nhìn thấy Bao Cốc một mình đi ra. Lữ Các Chủ kinh dị thầm nghĩ: "Nhanh như vậy?" Thần niệm của hắn tìm kiếm xung quanh, không phát hiện tung tích Ngọc Mật, chắc là Đa Bảo Linh Hầu thi triển thần thông giấu vào trong hư không. Hắn cảm thán một tiếng: "Đa Bảo Linh Hầu quả thực thần thông!" Nghĩ đến bản lĩnh trộm đạo của nó lại âm thầm bổ sung một câu: "Chính là quá khiến người phát hận!" Nếu không phải hiện tại tất cả mọi người đều trông cậy vào Hầu Nhi Tửu của nó, đặc biệt là chí tôn Hầu Nhi Tửu, trong Huyền Nguyệt Cổ Thành này không biết có bao nhiêu thế lực sẽ ra tay diệt nó, chớ nói là một Thanh Phong Các, mười Thanh Phong Các đều ngăn không được.

Bao Cốc biết Lữ Các Chủ nói Đa Bảo Linh Hầu thần thông là có ý gì, nàng vui mừng vì Lữ Các Chủ đã hiểu lầm, nên cũng không cần giải thích.

Lữ Các Chủ dẫn Bao Cốc đi theo phương hướng của thái cổ di tích, vẻ mặt hoà nhã , hắn nói: "Bao Cốc, trong thái cổ di tích tuy có không ít linh trân linh quả, nhưng trân quý nhất vẫn là truyền thừa năm đó Thái Cổ Đại Năng lưu lại, chỉ là truyền thừa này phải là người hữu duyên mới có thể đạt được!" Hắn lập tức nói rõ những việc cần chú ý khi tiến nhập thái cổ di tích nhất nhất nói cho Bao Cốc.

Những chuyện này đều là tiền nhân tiến nhập thái cổ di tích dùng máu tươi cùng sinh mệnh đúc kết thành kinh nghiệm, Bao Cốc nghe được cực kỳ chi tiết, đối với Lữ Các Chủ chỉ điểm âm thầm cảm kích.

Lúc sắp đến thái cổ di tích, Lữ Các Chủ dừng bước, thấp giọng nói: "Bao Cốc, lần này Thái Âm Môn thiệt hại nặng nề, ngươi tiến nhập thái cổ di tích cũng cho bọn họ một thời cơ phản kích tuyệt hảo, đối với ngươi mà nói, chính là nguy cơ trùng trùng. Ngươi gặp được đại cơ duyên, luận truyền thừa, ngươi là truyền nhân của huyền thiên tổ sư gia, luận linh trần kỳ bảo, ngươi có Đa Bảo Linh Hầu giúp đỡ, nếu có thể tìm một nơi yên tĩnh chuyên tâm tu luyện, cẩn thận nghiên cứu, không lo tương lai không tiền đồ. Trong thái cổ di tích tuy có vật quý, nhưng trước đó đã bị luân phiên lấy đi, còn lại sẽ cực kỳ bí ẩn khó tìm, còn lại chỉ là linh dược linh quả bình thường, những thứ này đối với tán tu hoặc đệ tử sơ giai tu tiên trong các phái có thể là bảo vật, nhưng đối với ngươi mà nói đó là những thứ vô dụng. Chuyện Đa Bảo Linh Hầu đi theo ngươi ở tu tiên giới mọi người đều biết, các phái đã liên kết với nhau, tuyệt không cho phép ngươi mang Đa Bảo Linh Hầu tiến nhập thái cổ di tích. Nếu ngươi muốn mang Đa Bảo Linh Hầu vào thái cổ di tích tầm bảo, chỉ sợ khó có thể thực hiện được."

Bao Cốc ôm quyền nói: "Cảm ơn Lữ Thế Bá nhắc nhở. Ta không mang theo tiểu hầu tử đi vào ." Lời của nàng vừa ra, Đa Bảo Linh Hầu liền từ cánh tay của nàng lộ ra cái đầu: "Chi —" Một tiếng kêu to, biểu thị cường liệt kháng nghị.

Lữ Các Chủ nhìn hầu tử lộ ra nửa đoạn thân thể, nửa đoạn thân thể chôn ở cánh tay Bao Cốc cả người kim sắc, nhìn mao nhung tiểu hầu tử ha hả cười nói: "Đa Bảo Linh Hầu, thiên tôn các phái đã thương nghị qua, nếu ngươi kiên quyết lẻn vào thái cổ di tích, bọn họ sẽ liên thủ bắt ngươi."

Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng, tròng mắt quay tròn, liền muốn chui lại trong túi trữ vật siêu lớn.

Bao Cốc lập tức kéo Đa Bảo Linh Hầu, nói: "Tiểu hầu tử, ngươi chờ ta trở lại, ta cam đoan không để ngươi chịu thiệt."

" Chi —" Đa Bảo Linh Hầu quay đầu không nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc mặt nhăn lấy mũi, nói: "Yên tâm đi, chỗ ta đi qua ngay cả một gốc cây cỏ ta cũng sẽ không để lại, ngay cả đất cùng đào đi!"

Đa Bảo Linh Hầu nhãn tình sáng lên, chi một tiếng, đôi mắt nó đảo quanh, nhanh nhẹn nhảy lên vai Bao Cốc.

Một ý niệm xuất hiện trong đầu Bao Cốc, đó cũng không phải là giọng nói hay văn tự, chính là một loại ý thức, hơn nữa càng giống một loại bản năng, có lẽ nói là một loại bản năng thần thông.

Đó là "Di sơn bàn hải! Phương thức thi triển "Triển"Di sơn bàn hải" môn kỹ xảo thần thông này xuất hiện trong đầu Bao Cốc, giống như trong ký ức của nàng đã vô số lần học qua. Nàng biết đây là Đa Bảo Linh Hầu dùng phương thức dấu vết ký ức đem môn đại thần thông này dung vào trong trí nhớ của nàng, truyền thụ cho nàng. Nàng cũng biết vì sao Đa Bảo Linh Hầu đi trộm lại có thể trộm sạch sẽ như vậy rồi!

Bao Cốc có chút dở khóc dở cười chính là hiện tại nàng chỉ đang ở Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, thần thông này truyền cho nàng, nàng cũng phát huy không được uy lực của nó.

Đa Bảo Linh Hầu giống như đọc được suy nghĩ của Bao Cốc, sờ sờ đầu Bao Cốc làm cổ vũ, lập tức thật dài Chi một tiếng, nhảy đến chỗ không xa thái cổ di tích trông mong nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc đi theo phía sau Lữ Các Chủ đến bên ngoài thái cổ di tích, phát hiện ngoài thái cổ di tích đã chật kín người.

Tuy nói đi thái cổ di tích đều là người tu tiên dưới Trúc Cơ Kỳ, nhưng những người tu tiên này còn không phải là các phái trong vạn người chọn ra sao, nhìn Lữ Vấn Đạo do Lữ Các Chủ dẫn đến cùng cái gọi là Hồng Trần tiểu nha đầu thân phận sẽ biết. Huyền Thiên Môn chỉ có một tấm lệnh bài, không phải cũng cho Nam Y sao?

Nam Y! Trong lòng Bao Cốc vừa tỉnh, bỗng nhiên nhớ đến "kẻ nội gian" . Trên người Nam Y có một tấm lệnh bài thái cổ, hắn dựa vào thái cổ lệnh bài liền có thể đi vào thái cổ di tích, cũng không biết tiến nhập thái cổ di tích có thể sẽ gặp được hắn hay không?

Lữ Các Chủ dọc đường không ngừng cùng người khác bắt chuyện, chưởng môn phái này, môn chủ phái kia, Trưởng Lão, tất cả đều là đại nhân vật có uy tín danh dự, nhìn nữa những thanh niên tài tuấn bên cạnh các đại nhân vật, mỗi người đều là khí vũ bất phàm. Bao Cốc cảm thấy bản thân một thân Nguyên Anh Cảnh pháp bảo thần khí, kết quả khiến bản thân tràn đầy màu sắc, so với chân truyền chính tông đệ tử của những tiên nhân cũng như tu tiên đại phái , tu tiên đại gia tộc trước mắt, Bao Cốc nhất thời có một loại cảm giác mình giống như thổ hào ở nông thôn so với kẻ quyền quý trong thành.

Bao Cốc cho rằng bản thân đủ giàu có rồi, đi ở trong đám người hẳn là làm cho người khác phải ngước mắt nhìn. Cũng không nghĩ đến, những đại nhân vật này chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn một cái rồi dời sang chỗ khác, còn đám thùng cơm phía sau đại nhân vật liếc xéo nàng, thỉnh thoảng còn truyền đến những lời bẩn thỉu.

" Một cô nhi rách rưới...."

" Không phải dẫn theo con hầu tử xấu xa sao, sách, làm như quý báo lắm...."

" Được rồi, keo kiệt tiểu môn phái có cái gì hảo nghị luận?"

" Huyền Thiên Môn hiện tại ôm đùi Thanh Phong Các, cho Thanh Phong Các một chút mặt mũi đi!"

" Ta nghe nói nàng còn ôm đùi Nam Sơn Nhất Kiếm, Nam Sơn Nhất Kiếm không phải điên rồi sao?"

" Điên rồi mới bị nàng bắt cóc, nếu là Nam Sơn Nhất Kiếm khôi phục thần trí, biết mình bị Huyền Thiên Môn lợi dụng, sẽ có trò vui xem rồi!"

Bao Cốc nghe đến những thanh niên tài tuấn tu tiên giới hữu ý vô ý nói cho bản thân nghe, tự mình nói thầm: "Đem răng cùng đầu lưỡi của những kẻ lắm mồn này kết thành một vòng cuốn quanh Huyền Nguyệt Cổ Thành tám mươi vòng không chừng vẫn còn dư."

Lữ Vấn Đạo nghe nhiều thành quen mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm theo sau Lữ Các Chủ, nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó cảnh giác nhìn Lữ Các Chủ, lại tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Continue Reading

You'll Also Like

11.8K 161 13
in which y/n exists. she also rides some fat cock, but we'll get to that later-
29.6K 3.1K 104
Male Lead pr ဇာတ်လမ်းအကျဥ်း အရှေ့ဘက်နဲ့ဝေးတဲ့မြေမှာ မီချယ်လင် ကြယ်သုံးပွင့်အဆင့်သတ်မှတ်ချက်ကို အကြိမ်ကြိမ်ငြင်းဆိုထားတဲ့ ထူးဆန်းတဲ့စတိုးဆိုင်တစ်ခုရှိ...
4.8K 156 13
Yujin created an Instagram to promote his lemonade stand. 8 college students finds this Lemonade stand instagram account and decided to troll him "I...
196 4 6
ermmm yeah *cough* the title says it all *sneezes*