[BHTT][EDIT] Cấm Đình - Lưu...

By changan9602

268K 21.5K 2.2K

Tác phẩm: Cấm Đình Tác giả: Lưu Diên Trường Ngưng Editor: Trường An (changan9602) Thiết kế bìa: Du Tìn... More

Giới thiệu
Chương 1. Rượu độc
Chương 2. Ánh trăng
Chương 3. Hoa lê
Chương 4. Cánh diều
Chương 5. Đề hồ
Chương 6. Tàng chuyết
Chương 7. Lựa chọn
Chương 8. Thư đồng
Chương 9. Nghe giảng
Chương 10. Tin đồn
Chương 11. Du hồ
Chương 12. Trụy thủy
Chương 13. Noãn y
Chương 14. Manh mối
Chương 15. Biến số
Chương 16. Chiết liễu
Chương 17. Hoàn thư
Chương 18. Trở về
Chương 19. Kiêu căng
Chương 20. Dư âm
Chương 21. Ngũ tự
Chương 22. Thăm dò
Chương 23. Tiết tấu
Chương 24. Đạo thuật
Chương 25. Giương cánh
Chương 26. Mã cầu
Chương 27. Lưỡi đao
Chương 28. Kiến hồng
Chương 29. Trường an
Chương 30. Sóng ngầm
Chương 31. Cửu biệt
Chương 32. Mộ minh
Chương 33. Viết chữ
Chương 34. Tương thủ
Chương 35. Long ân
Chương 36. Khiển trách
Chương 37. Thỉnh cầu
Chương 38. Lạc tuyết
Chương 39. Tư náo
Chương 40. Xuất cung
Chương 41. Pháo hoa
Chương 42. Đừng sợ
Chương 43. Điểm trang
Chương 44. Tây thị
Chương 45. Minh đăng
Chương 46. Diện Thánh
Chương 47. Xoa má
Chương 48. Ám độ
Chương 49. Thị tẩm
Chương 50. Sấm cung
Chương 51. Tâm nguyện
Chương 52. Lưu cung
Chương 53. Nữ quan
Chương 54. Đêm lành
Chương 55. Làm thơ
Chương 56. Hương Thu
Chương 57. Giải vây
Chương 58. Giáo huấn
Chương 59. Dấu hôn
Chương 60. Cung dạ
Chương 61. Cam tâm
Chương 62. Máu tanh
Chương 63. May mắn
Chương 64. Nhận mệnh
Chương 65. Rời lao
Chương 66. Dạ thám
Chương 67. Thái Tử
Chương 68. Vi thị
Chương 69. Ngắn ngủi
Chương 70. Tra hỏi
Chương 71. Suy đoán
Chương 72. Không cho
Chương 73. Lễ vật
Chương 74. Tuyết Đông
Chương 75. Bắt đầu
Chương 76. Bỏ được
Chương 77. Lĩnh mệnh
Chương 78. Đuổi đi
Chương 79. Tương kiến
Chương 80. Chá Chi
Chương 81. Thủy đăng
Chương 82. Diễn trò
Chương 83. Chính sự
Chương 84. Danh sách
Chương 85. Đêm Xuân
Chương 86. Cảnh báo
Chương 87. Hậu phách
Chương 88. Góp lời
Chương 89. Thận trọng
Chương 90. Hai nơi
Chương 91. Mai đỏ
Chương 92. Cữu Ngũ
Chương 93. Đi theo
Chương 94. Đường về
Chương 95. Hợp mưu
Chương 96. Mặt nạ
Chương 97. Vào Đông
Chương 98. Quà mừng
Chương 99. Chiếu thư
Chương 100. Thỉnh chỉ
Chương 101. Thỉnh tội
Chương 102. Tương tư
Chương 103. Xá Địch
Chương 104. Biển giấm
Chương 105. Phạm thượng
Chương 106. Vết tích
Chương 107. Nắng sớm
Chương 108. Đạo yến
Chương 109. Lâm biệt
Chương 110. Đưa tiễn
Chương 111. Nổi gió
Chương 112. Quan nhỏ
Chương 113. Không về
Chương 114. Dã tâm
Chương 115. Lửa lớn
Chương 116. Tâm dược
Chương 117. Vảy ngược
Chương 118. Sơ tâm
Chương 119. Hôn sự
Chương 120. Dạ thoại
Chương 121. Về triều
Chương 122. Tàng kinh
Chương 123. Ôm nhau
Chương 124. Đứa nhỏ
Chương 125. Minh Đường
Chương 126. Sâu kiến
Chương 127. Phò mã
Chương 128. Hoa chúc
Chương 129. Hoà ly
Chương 130. Đưa thuốc
Chương 131. Thanh Trì
Chương 132. Giấy đỏ
Chương 133. Hàn chứng
Chương 134. Kẽ hở
Chương 135. Thiên hạ
Chương 136. Gia viên
Chương 137. Thói quen
Chương 138. Võ thị
Chương 139. Phi ngựa
Chương 140. Tư hình
Chương 141. Đêm trước
Chương 142. Nữ Hoàng
Chương 143. Lễ mừng
Chương 144. Quan nhỏ
Chương 145. Nuốt lời
Chương 146. Cá chạch
Chương 147. Sát tâm
Chương 148. Khó độ
Chương 149. Danh tướng
Chương 150. Sáng tỏ
Chương 151. Đánh giá
Chương 152. Đế tâm
Chương 153. Sơ thắng
Chương 154. Triều bái
Chương 155. Quốc yến
Chương 156. Thái Bình
Chương 157. Phụng dưỡng
Chương 158. Đại thế
Chương 159. Nói thật
Chương 160. Ngư ông
Chương 161. Nguy cơ
Chương 162. Di hoa
Chương 163. Khả nghi
Chương 164. Ngự rượu
Chương 165. Tứ ca
Chương 166. Mật thẩm
Chương 167. Lựa chọn
Chương 168. Ngủ đông
Chương 169. Noãn ngọc
Chương 170. Thanh toán
Chương 171. Vây Ngụy
Chương 172. Cầu mây
Chương 173. Hoàng trang
Chương 174. Nhớ nhung
Chương 175. Đầy tháng
Chương 176. Đậu đỏ
Chương 178. Không cam
Chương 179 + Chương 180
Chương 181 + Chương 182
Chương 183 + Chương 184
Chương 185 + Chương 186
Chương 187 + Chương 188
Chương 189 + Chương 190
Chương 191 + Chương 192
Chương 193 + Chương 194
Chương 195 + Chương 196
Chương 197 + Chương 198
Chương 199 + Chương 200
Chương 201 + Chương 202
Chương 203 + Chương 204
Chương 205 + Chương 206
Chương 207 + Chương 208
Chương 209 + Chương 210
Chương 211 + Chương 212
Chương 213 + Chương 214
Ngoại truyện 1. Mạch thượng hoa
Ngoại truyện 2. Niệm thanh mai
Ngoại truyện 3. Đào lý mãn thiên hạ (HẾT)

Chương 177. Phá trận

847 81 3
By changan9602

Sau khi Thái Bình trở lại phủ công chúa, cố ý thay một bộ triều phục. Chờ đầu bếp chuẩn bị xong rượu và thức ăn cho bữa tiệc, nhóm cung tì liền mang lên chính điện, bố trí ở trên kỷ án.

Thái Bình ngồi vào chủ tọa, liền sai người mời các vị phụ tá ngồi vào vị trí.

Hôm nay Lý Lăng không ẩn trong tối, hắn mặc bộ giáp chuyên môn, đứng ở bên cạnh công chúa để hộ vệ. Mọi người đều biết công chúa có ám vệ gọi là Lý Lăng, ngoại trừ lúc công chúa vào cung, công chúa đi đến nơi nào, đều sẽ mệnh hắn đi theo bảo hộ cẩn thận. Rất nhiều người đều chỉ biết có một vệ sĩ như vậy, lại chưa từng nhìn thấy vệ sĩ này rốt cuộc có bộ dáng gì.

Hôm nay vừa nhìn thấy, người này quả nhiên oai hùng, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo một mạt sát khí lạnh thấu xương.

Mặc dù hắn không giới thiệu chính mình, đám phụ tá cũng có thể đoán được hắn rốt cuộc là ai. Thậm chí, mỗi phụ tá đều ngửi được tiệc rượu hôm nay lộ ra hương vị “Hồng Môn Yến”.

Diêu Sùng làm chiêm sự, dẫn chư vị phụ tá vào chỗ thỏa đáng xong, hắn mới chắp tay nhất bái với công chúa, về đến chỗ của chính mình trong bữa tiệc.

Thái Bình không đáp lại hắn cái gì, chỉ vẫy vẫy tay với Lý Lăng.

Lý Lăng khom lưng nghiêng người đến gần Thái Bình, nghe công chúa thì thầm vài câu, liền ấn kiếm nhanh chóng rời khỏi chính điện.

Diêu Sùng luôn cảm thấy bầu không khí có chỗ nào không đúng, nhưng lại không tiện hỏi thẳng điện hạ. Ánh mắt liền nhìn đến Tống Cảnh ở một bên, Tống Cảnh cũng không biết hôm nay điện hạ có ý tứ gì.

Địch Quang Tự ngồi ở đối diện bọn họ, nhàn nhã tự đắc mà nâng ly kính rượu công chúa, “Điện hạ, mời.”

“Mời.” Vẻ mặt Thái Bình ôn hoà, cùng Địch Quang Tự uống một ly, nửa điểm cảm xúc khác lạ đều không nhìn ra.

Trương Thuyết nhìn thấy Địch Quang Tự ân cần kính rượu, hắn cũng không dám chậm trễ, cũng nâng ly kính Thái Bình, “Điện hạ, mời.”

Lần này Thái Bình lại không trực tiếp uống rượu, cười to nói: “Chư vị cứ một người kính một ly rượu như vậy, bổn cung chỉ sợ không bao lâu đã say.” Vừa nói, Thái Bình đứng dậy, nâng ly kính chư vị, “Chư vị đại nhân, mời.”

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh đứng dậy cùng uống.

“Năm xưa đại chiến giữa hoàng gia gia cùng Lưu Vũ Chu, bảy trận chiến bảy thắng lợi, trong quân liền có khúc “Tần Vương Phá Trận Nhạc” này.” Thái Bình không lập tức ngồi xuống, mà nghiêm giọng nói, “Chư vị có từng nghe qua?”

Khúc ca này lâu rồi không xuất hiện ở quốc yến, ngay cả Diêu Sùng cũng chỉ mới nghe nói có khúc ca này, nhưng không có chính tai nghe qua. Tống Cảnh cảm thấy trong lời của Thái Bình có ẩn ý, đột nhiên đề cập đến hoàng đế Thái Tông, điện hạ rốt cuộc muốn nói cái gì?

Hiện nay đã không phải là Đại Đường, mà là Đại Chu, ở Đại Chu nhắc đến minh quân Đại Đường, việc này nếu truyền đến tai Võ Hoàng, cũng không phải là việc nhỏ.

Thái Bình đặt ly rượu xuống, đi đến giữa tiệc rượu, đột nhiên vỗ tay ba tiếng.

Lý Lăng ôm trống to đi đến, đặt ở trước mặt Thái Bình, cung kính mà đưa hai cái dùi trống cho Thái Bình.

Thái Bình vén hai ống tay áo, tiếp nhận dùi trống, gõ hai tiếng “thùng thùng” lên trống to. Tiếng trống chói tai, rõ ràng không có đập vào trong lòng, nhưng trái tim của những người đang ngồi đều nhịn không được mà run lên.

“Bổn cung đã từng vì phụ hoàng thủ lăng ba năm, cũng trấn thủ Trường An ba năm.” Thái Bình nhìn mọi người xung quanh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong nét mặt đều là anh khí, “Lúc ấy Lưu công vẫn còn, hắn tự mình mang bổn cung vào quân doanh học tập các loại quân vụ, bài “Tần Vương Phá Trận Nhạc” này, cũng là do chính Lưu công dạy cho bổn cung.” Vừa nói, Thái Bình nâng dùi trống, nghiêm túc nói, “Hôm nay, liền mời chư vị đại nhân nghe một chút, cái gì gọi là “Tần Vương Phá Trận Nhạc”?” Tiếng nói vừa dứt, dùi trống rơi xuống, tiếng trống từ chậm đến cực nhanh, mặc dù chỉ có một mặt trống to, nhịp trống liên tục trập trùng nhanh như dông tố, âm thanh điếc tai kéo đến.

Bảy trận chiến bảy thắng lợi của Huyền Giáp Binh, phong tư của vị đệ nhất minh quân lúc ấy, mặc dù những người này không có chính mắt nhìn thấy, nhưng lúc này nhìn tư thái của công chúa, nghe tiếng trống của công chúa, bọn họ không khỏi có vài phần hoảng hốt.

Dù sao trong thân thể của điện hạ vẫn có huyết mạch của Lý thị, quanh năm tham chính, khí độ so với những công chúa khác cách biệt rất lớn. Mặc dù là nữ tử, khi tấu vang khúc “Tần Vương Phá Trận Nhạc” lại có tư thế oai hùng, cũng làm người ta không hiểu sao lại thấy kính ngưỡng.

Năm đó Bình Dương Chiêu công chúa cũng có tư thế oai hùng như vậy chăng.

Tiếng trống không dứt, giống như quân lính hai bên chém giết không thôi.

Suy nghĩ của mấy thần tử này đã bay xa, lòng tưởng niệm Đại Đường cắm rễ sâu trong trái tim không tự chủ được lại dâng lên.

“Đông!”

Một tiếng trống kết thúc, dư âm kéo dài, vang vọng trong trái tim mỗi người bọn họ.

Người đầu tiên phục hồi tinh thần lại chính là Trương Thuyết, hắn nhịn không được vỗ tay khen ngợi, “Điện hạ đánh bài cổ nhạc này thật sự quá hay!”

Thái Bình nhàn nhạt hỏi: “Hay ở đâu vậy?”

Trương Thuyết tức khắc nghẹn lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Thái Bình buông dùi trống, chắp tay mà đứng, nhìn về phía Diêu Sùng, nghiêm túc hỏi: “Diêu chiêm sự, bổn cung ngày thường có tiêu xài phung phí gì không?”

Diêu Sùng nhất bái, “Không có.”

Thái Bình lại hỏi Tống cảnh, “Tống đại nhân, bổn cung làm việc ở Xuân Quan, có nhiệm vụ nào khống chế không tốt?”

Tống Cảnh cũng nhất bái, “Điện hạ từ trước đến nay làm việc đều thoả đáng.”

Thái Bình cười khẽ, nhìn về phía Địch Quang Tự, “Địch đại nhân, lệnh tôn ở Đông Quan nhiều ngày nay, có nghe thấy những quan viên ở đó nói qua, lúc bổn cung nhậm chức có chuyện gì không tốt?”

Địch Quang Tự đứng dậy, cung kính nhất bái, “Khi điện hạ nhậm chức Đông Quan, bất luận là thuỷ lợi hay là nông nghiệp, mỗi một chuyện đều xử lý rất tốt, đừng nói là Đông Quan, ngay cả bá tánh ở Thần Đô, đều khen điện hạ không dứt miệng.”

Thái Bình có phần vừa lòng, khóe miệng giương lên, đi đến bên kỷ án, cầm lấy ly rượu Xuân Hạ đã rót đầy cho nàng, “Bổn cung đã xây dựng hoàng lăng, canh giữ hoàng lăng, đã trấn thủ kinh thành, cũng đã chống lại thiên tai, tu bổ thuỷ lợi, cũng đã làm qua việc đồng áng, học qua quân vụ, cũng từng tru sát nịnh thần.” Nói xong, nàng xoay người lại, trầm giọng hỏi, “Nếu bổn cung là hoàng tử, xin hỏi chư vị, bổn cung hiện nay nên là ai?”

Hai chữ trữ quân không cần phải nói ra, chư vị đã hiểu rõ ý tứ của Thái Bình.

Sắc mặt Diêu Sùng trắng bệch, sắc mặt Tống Cảnh cũng trắng bệch.

Trương Thuyết chỉ cảm thấy hiện nay không khí ngưng trọng cực kỳ, gượng cười giảng hòa: “Điện hạ hẳn đã say rồi.”

“Đã là lời của người say, mẫu hoàng tự nhiên sẽ không trách tội ta.” Thái Bình theo lời hắn đi xuống, “Có phải các ngươi cảm thấy, làm phụ tá cho bổn cung chính là hạ mình?”

Diêu Sùng nghiêm túc nói: “Điện hạ suy nghĩ nhiều, thần không có ý nghĩ như vậy.”

“Không có?” Thái Bình hỏi lại một cách đầy ẩn ý.

Diêu Sùng bị Thái Bình nhìn chằm chằm có chút chột dạ, không dám nói nữa.

Tống Cảnh nói: “Điện hạ, có mấy lời không nên nói ra, nếu không sẽ là đại họa.”

“Đại họa gì?” Thái Bình nửa điểm cũng không sợ.

Trương Thuyết nói tiếp: “Nếu bệ hạ nghe thấy những lời này, sẽ không cao hứng.”

“Các ngươi một tên hai tên đều không nói thật, cho rằng bổn cung sẽ cao hứng sao?” Thái Bình cười lạnh, ngửa đầu uống cạn ly rượu, “bang” một tiếng quăng ly rượu vỡ tan trên mặt đất.

Tiếng vang rất lớn, Xuân Hạ cũng giật nảy mình, vội vàng tiến lên đỡ công chúa, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ.”

Thái Bình đẩy Xuân Hạ ra, bước đi đến cửa chính điện, phất tay áo chỉ về phía ngoài điện, “Nếu các ngươi cảm thấy bổn cung chỉ là nữ nhân, không làm được đại sự lợi quốc lợi dân gì, cũng không thể cho các ngươi phong vương bái tướng, hôm nay, bổn cung cho các ngươi một cơ hội, bước ra khỏi cánh cửa này, bổn cung liền tiến cử các ngươi đến Phòng Châu nhậm chức phụ tá.”

Mấy người trong điện thoáng chốc lặng ngắt như tờ, không có một người dám bước ra cửa điện.

Thái Bình tiếp tục nói: “Nếu muốn lưu lại, bổn cung hy vọng chư vị cùng ta đồng tâm đồng đức.” Vừa nói, Thái Bình buông hai tay áo xuống, trịnh trọng cao giọng với chư thần: “Giang sơn này, là do những người bên hoàng gia gia đồng tâm hiệp lực giành lấy, bổn cung chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm Hoàng Thái Nữ Đại Chu, cho nên các ngươi không cần suy đoán bổn cung hôm nay rốt cuộc có ý tứ gì. Bổn cung có thể thẳng thắn nói với các ngươi, từ đầu đến cuối bổn cung chỉ có một tâm nguyện, đó là bảo vệ tốt giang sơn này, bảo vệ bá tánh thiên hạ.” Hơi dừng lại, Thái Bình thẳng lưng, nghiêm túc hỏi, “Là thần, hẳn phải cung cúc tận tụy, mưu phúc lợi cho bá tánh! Là quân, hẳn phải biết cách dùng người, chuyên cần chính sự, yêu thương dân chúng! Có phải thế không?”

Mấy người nhìn nhìn lẫn nhau, cung kính nhất bái, đáp: “Đúng vậy.”

“Cùng là con dân Đại Chu, chỉ cho phép nam tử tận trung vì nước, lại không đồng ý nữ tử ra sức vì nước? Kẻ là thần lại chỉ máu chảy đầu rơi vì nam chủ, lại bằng mặt không bằng lòng với nữ chủ…… Xin hỏi chư vị, rốt cuộc là ai đang hại nước hại dân?! Lại là ai có tầm nhìn nhỏ hẹp, lòng dạ hẹp hòi, không phân biệt nặng nhẹ?” Thái Bình chợt lạnh giọng hỏi lại, mọi người trong điện lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

“Người như vậy, bởi vì bản thân có thành kiến rồi câu nệ với khác biệt giữa nam nữ, hại vua hại nước, sao có thể chân chính mưu phúc lợi vì bá tánh thiên hạ?” Thái Bình lại nói, “Năm đó Bình Dương Chiêu công chúa mang ba ngàn quân là nữ tử đại chiến cùng địch, người trong thiên hạ không xem thường nàng là nữ tử, rồi sau đó quân thần đồng tâm, mới có thiên hạ Đại Đường năm đó.” Nói xong, Thái Bình nghiêm túc nhất bái với thần tử bên trong, “Bổn cung thành tâm xin chư vị cùng ta đồng tâm, thật thật sự sự mà làm việc vì bá tánh, cùng tạo nên một thiên hạ thịnh thế.”

Trong điện lặng ngắt như tờ, Diêu Sùng nhìn Tống Cảnh, rồi lại nhìn Trương Thuyết.

Trương Thuyết tự nhiên không dám lựa chọn trước, lại nhìn về phía Địch Quang Tự.

Địch Quang Tự không nói một lời, đi trở về bữa tiệc, ngồi xuống, cười nói với Xuân Hạ: “Xuân Hạ cô nương, xin hãy rót cho tại hạ một ly rượu.”

Xuân Hạ nhìn Thái Bình.

Thái Bình ngầm đồng ý.

Xuân Hạ tiến lên rót đầy ly cho Địch Quang Tự.

Địch Quang Tự nâng ly uống, khen ngợi: “Rượu ở chỗ điện hạ uống rất ngon, mới vừa rồi khúc “Tần Vương Phá Trận Nhạc” cũng tấu rất hay!” Nói xong, hắn mỉm cười nhìn về phía Thái Bình, “Nếu có cơ hội, điện hạ có thể dạy thần khúc “Tần Vương Phá Trận Nhạc” này không?”

“Có gì không thể!” Thái Bình cao hứng gật đầu.

Trương Thuyết nhìn Diêu Sùng cùng Tống Cảnh, rối rắm đứng ở chỗ cũ.

Tống Cảnh hít sâu một hơi, nhất bái với Thái Bình, “Đa tạ điện hạ hôm nay dạy bảo, chỉ là Tống mỗ có khát vọng của Tống mỗ……”

“Ai có chí nấy, bổn cung tự nhiên sẽ không miễn cưỡng.” Thái Bình mỉm cười, không có nửa điểm tức giận, tránh ra nửa bước.

Tống Cảnh lại bái, cuối cùng bước ra ngoài chính điện, rời khỏi phủ công chúa.

Trong lòng Diêu Sùng phức tạp, mời vừa rồi Thái Bình nói những lời đó thật sự nóng hổi, mỗi một chữ đều đốt tim hắn cháy lên. Xác thật, là thần không phải nên thỉnh mệnh vì dân sao? Điện hạ nói rõ ràng, cũng không ham muốn Đông Cung, nếu không với những chiến tích đó của điện hạ, chỉ cần điện hạ là người có dã tâm, đã sớm khuyến khích quan nhỏ dâng thư xin lập Hoàng Thái Nữ. Nhưng những năm gần đây, trong triều chưa bao giờ có chuyện như vậy.

Thái Bình ngược lại cũng không thúc giục hắn.

Diêu Sùng chần chờ một lát sau, cuối cùng ra quyết định. Hắn quỳ xuống trước mặt Thái Bình, dập đầu ba cái với Thái Bình, “Thần xin điện hạ tiến cử đến Phòng Châu.”

Đúng vậy, hắn cuối cùng vẫn muốn liều một phen.

“Được.” Đáy mắt Thái Bình dâng lên một tia thất vọng, trái tim lại càng nhiều thoải mái. Nàng cũng đã nỗ lực lôi kéo, kết quả như vậy sớm xuất hiện cũng tốt.

Diêu Sùng cảm kích nhất bái, đứng dậy rời khỏi chính điện.

Thái Bình quay đầu lại nhìn về phía bữa tiệc, Trương Thuyết đã ngồi trở lại ghế, quả nhiên trên đời này, một ngày nàng là Trấn Quốc Công Chúa, người này liền một ngày là thần tử của nàng.

Hôm nay có kết quả như vậy, tất cả đều nằm trong dự kiến của Thái Bình, nàng một lần nữa lấy lại ý cười, tiệc rượu cũng không thể lãng phí, nên ăn vẫn phải ăn, nên uống cũng phải uống, ngay cả những người đi rồi, đã không thể sử dụng, nhất định phải ra tay chèn ép, miễn cho ngày sau thế lực phát triển mạnh mẽ, trở thành chướng ngại vật trên đường.

Continue Reading

You'll Also Like

190K 10.3K 83
Tác giả: Tầm Nam Khê Editor: Miri (torianimereview wordpress com) Tình trạng edit: Hoàn (76 chương + 5 phiên ngoại) Thể loại: Cổ trang...
49.2K 2K 121
Tác Giả: Minh Dã Thể loại: Bách hợp, cổ đại Tổng Chương: 121 Editor: Lạc Hi Bộ này gồm 2 quyển: - Quyển thượng: Phu Nhân Tại Thượng (đã edit hoàn) ...
21.2K 1.2K 65
Tác phẩm: Tùy Hứng Tác giả: Mễ Nháo Nháo Editor: Choihd Độ dài: 65 chương Thể loại: Bách hợp (Nữ x Nữ), Yêu nhau lắm cắn nhau đau, Quen biết từ nhỏ N...
470K 34.6K 101
Tác phẩm: Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu Tác giả: Tiểu Đàn Loan Thể Loại: Xuyên thư, ngọt, giới giải trí, nữ chủ x nữ xứng Cp: Tống Kiế...