Chương 65. Rời lao

1.2K 112 1
                                    

Thiên lao vẫn luôn là địa phương ẩm thấp nhất trong cung, đặc biệt là vào ngày Thu, rơm rạ phủ trên mặt đất sáng nào cũng có thể nhiễm một tầng sương mỏng.

Đây là ngày thứ ba Uyển Nhi ở trong thiên lao, cũng là ngày thứ ba Thái Bình chịu dày vò. Chuyện Đông Cung mưu phản đã qua ba ngày, thiên lao bên này gió êm sóng lặng, với Uyển Nhi mà nói thì đây tuyệt đối là chuyện tốt. Một chuyện mưu phản càng kéo về sau, nàng liền cùng Đông Cung liên lụy càng ít, giết nàng cũng sẽ mất đi ý nghĩa, ngược lại giữ nàng lại, còn có chút tác dụng.

Muốn sống sót trong Đại Minh Cung, cần phải có “tác dụng”. Vừa lúc, nàng hẳn là còn một chút tác dụng đối với Thiên Tử, đây là con đường sống của nàng.

“Răng rắc!”

Chỉ nghe khóa đồng trên cửa thiên lao phát ra một tiếng vang giòn, cánh cửa liền được cung vệ mở ra.

“Bệ hạ, chậm một chút, bên trong rất tối.” Một thanh âm xa lạ của nội thị vang lên, chính là nghĩa tử của Đức An, bởi vì nghĩa phụ được ân thưởng, hắn được điều tới hầu hạ bên cạnh bệ hạ, hiện giờ cũng coi như tâm phúc trong Đại Minh Cung.

Người này trẻ hơn hai mươi tuổi so với Đức An, hiện tại xem ra cũng chỉ là dáng vẻ thiếu niên, mặc một bộ bào sam màu xanh của nội thị, khom người đỡ Thiên Tử đi đến bên ngoài nhà giam của Uyển Nhi.

Ánh nến mờ nhạt chiếu xuống long bào của Thiên Tử, mặt trên dùng chỉ vàng thêu chín ấn ngũ trảo kim long. Lý Trị chắp tay đứng đó, thẳng lưng ở bên ngoài cửa lao, cao cao liếc nhìn Uyển Nhi đang quỳ xuống dập đầu, cũng không vội vã nói chuyện.

Uyển Nhi chỉ dập đầu, cũng không nói gì.

Không khí bỗng nhiên căng thẳng, Đức Khánh ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở, “Thượng Quan Uyển Nhi, bệ hạ giá lâm, ngươi câm à?”

Uyển Nhi vẫn không nhúc nhích, nàng cúi đầu lễ bái là đã làm đủ lễ nghĩa, lúc này nói cái gì cũng đều không có ý nghĩa. Chi bằng lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân.

“Đông Cung mưu phản, đã kết án.”

Khi Lý Trị nói lời này, ngữ khí điềm tĩnh, nghe không ra nửa điểm cảm xúc. Ánh nến lay động, quang ảnh hắt trên gương mặt phong sương của hắn, chiếu sáng đáy mắt đã kích động sát khí.

Nếu đã kết án, Thiên Tử còn tới đây đích thân thẩm tra, có lẽ chính là vì chuyện khác.

Uyển Nhi không dám lên tiếng, ít nhất trước khi hiểu rõ ý tứ của Thiên Tử, nàng không thể tùy tiện mở miệng.

Lý Trị nhíu chặt mày, “Ngươi không nói lời nào, muốn chết sao?”

Đức Khánh nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đang hỏi ngươi đó!”

Uyển Nhi chậm rãi thẳng lưng, nhìn lướt qua Đức Khánh cùng cung vệ phía sau Thiên Tử, lại dập đầu xuống.

Lý Trị bỗng nhiên hiểu ra ý nàng, giơ tay ra hiệu cho bọn Đức Khánh rời khỏi thiên lao.

“Bệ hạ muốn hỏi chuyện gì?” Uyển Nhi chờ trong thiên lao chỉ còn lại Lý Trị cùng nàng, cuối cùng đã mở miệng. Nàng liền lẳng lặng mà quỳ như vậy, ánh mắt giao cùng ánh mắt Lý Trị, lưng còn muốn thẳng hơn so với vừa nãy.

[BHTT][EDIT] Cấm Đình - Lưu Diên Trường NgưngWhere stories live. Discover now