Chương 189 + Chương 190

1K 84 16
                                    

Chương 189. Bình yên

“Uyển Nhi.” Võ Hoàng phê duyệt tấu chương được một nửa, theo bản năng gọi một tiếng.

Bùi thị mỉm cười nhắc nhở: “Bệ hạ, hôm nay Uyển Nhi nghỉ hưu mộc.”

Võ Hoàng nhịn cười, “Trẫm vậy mà lại quên hôm nay nàng ấy nghỉ hưu mộc.”

“Tâm tình bệ hạ hôm nay thực tốt.” Bùi thị thuận thế rót một ly Cam Lộ cho Võ Hoàng, đặt ở trên long án.

“Thái Bình sắp trở lại, trẫm tự nhiên cao hứng.” Nói xong, Võ Hoàng hơi thu lại ý cười, “Chỉ là…… nàng nhiễm phong hàn trên đường, sợ là phải chậm mấy ngày mới trở lại.”

Bùi thị khuyên nhủ an ủi: “Điện hạ nhất định sẽ sớm ngày bình phục.”

Đôi mày Võ Hoàng hơi giãn ra, “Hy vọng là thế.” Đối với chuyện hài tử sinh bệnh, đáy lòng Võ Hoàng rụt rè. Trời xanh đã không chút lưu tình mang Lý Hoằng đi, nàng chỉ hy vọng trời xanh có thể bảo hộ Thái Bình, để Thái Bình sống lâu trăm tuổi.

Cùng lúc đó, Uyển Nhi ngồi xe ngựa đã chạy đến Chính Bình Phường.

“Nhanh một chút!” Uyển Nhi vội vàng thúc giục phu xe, chỉ nghĩ nhanh nhanh nhìn thấy điện hạ.

Hồng Nhụy cảm thấy hôm nay đại nhân thật sự cổ quái, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Đại nhân, đừng nóng vội, phía trước chính là Chính Bình Phường rồi.” Nói xong, lúc này Hồng Nhụy mới nhận ra, hôm nay đại nhân tựa hồ trang điểm thật sự tinh xảo, hoa điền đỏ tươi, cũng không biết là bởi vì sốt ruột, hay là bởi vì phấn mặt, hôm nay gương mặt Uyển Nhi đỏ hây hây, trang dung còn diễm lệ hơn ngày thường ba phần.

Trên đời có thể làm đại nhân trang điểm như thế, chỉ có một người.

Hồng Nhụy thoáng chốc phản ứng lại, “Điện hạ đã trở lại?!”

“Xuỵt.” Uyển Nhi ra hiệu cho Hồng Nhụy chớ có phô trương.

Lần này đến Hồng Nhụy cũng nóng lòng, giương giọng nói: “Phiền phu xe đại ca mau một chút!” Vài tháng không gặp Xuân Hạ, nàng thật sự nhớ nàng ấy.

Uyển Nhi không khỏi bật cười.

Hồng Nhụy thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, kéo kéo vặn vặn ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Đại nhân đừng chê cười ta……”

“Chê cười ngươi cái gì?” Uyển Nhi biết rõ còn hỏi.

Hồng Nhụy càng ngượng ngùng, “Đại nhân cũng đừng hỏi!”

“Hu ——”

Xe ngựa chợt dừng lại, phu xe cung kính nói: “Đại nhân, đến Chính Bình Phường rồi.”

“Ngươi đi về trước đi.” Uyển Nhi cùng Hồng Nhụy xuống xe ngựa, cho phu xe rời đi.

Lại đi đến trước nửa con phố, đó chính là cổng lớn phủ Trấn Quốc Công Chúa. Nhưng hôm nay, địa phương các nàng muốn đến nằm ở mặt Đông của phủ Trấn Quốc Công Chúa, mặt Bắc của Quốc Tử Giám, gian nhà ở đó hiện giờ đều thuộc danh nghĩa của Uyển Nhi.

Nắng tháng Năm rất gắt, càng gần chính ngọ, liền càng oi bức.

Hồng Nhụy bung cây dù đã chuẩn bị sẵn, che khuất ánh mặt trời cho Uyển Nhi, “Đại nhân, chúng ta đi thôi.”

[BHTT][EDIT] Cấm Đình - Lưu Diên Trường NgưngWhere stories live. Discover now