[BHTT][EDIT] Cấm Đình - Lưu...

By changan9602

268K 21.4K 2.2K

Tác phẩm: Cấm Đình Tác giả: Lưu Diên Trường Ngưng Editor: Trường An (changan9602) Thiết kế bìa: Du Tìn... More

Giới thiệu
Chương 1. Rượu độc
Chương 2. Ánh trăng
Chương 3. Hoa lê
Chương 4. Cánh diều
Chương 5. Đề hồ
Chương 6. Tàng chuyết
Chương 7. Lựa chọn
Chương 8. Thư đồng
Chương 9. Nghe giảng
Chương 10. Tin đồn
Chương 11. Du hồ
Chương 12. Trụy thủy
Chương 13. Noãn y
Chương 14. Manh mối
Chương 15. Biến số
Chương 16. Chiết liễu
Chương 17. Hoàn thư
Chương 18. Trở về
Chương 19. Kiêu căng
Chương 20. Dư âm
Chương 21. Ngũ tự
Chương 22. Thăm dò
Chương 23. Tiết tấu
Chương 24. Đạo thuật
Chương 25. Giương cánh
Chương 26. Mã cầu
Chương 27. Lưỡi đao
Chương 28. Kiến hồng
Chương 29. Trường an
Chương 30. Sóng ngầm
Chương 31. Cửu biệt
Chương 32. Mộ minh
Chương 33. Viết chữ
Chương 34. Tương thủ
Chương 35. Long ân
Chương 36. Khiển trách
Chương 37. Thỉnh cầu
Chương 38. Lạc tuyết
Chương 39. Tư náo
Chương 40. Xuất cung
Chương 41. Pháo hoa
Chương 42. Đừng sợ
Chương 43. Điểm trang
Chương 44. Tây thị
Chương 45. Minh đăng
Chương 46. Diện Thánh
Chương 47. Xoa má
Chương 48. Ám độ
Chương 49. Thị tẩm
Chương 50. Sấm cung
Chương 51. Tâm nguyện
Chương 52. Lưu cung
Chương 53. Nữ quan
Chương 54. Đêm lành
Chương 55. Làm thơ
Chương 56. Hương Thu
Chương 57. Giải vây
Chương 58. Giáo huấn
Chương 59. Dấu hôn
Chương 60. Cung dạ
Chương 61. Cam tâm
Chương 62. Máu tanh
Chương 63. May mắn
Chương 64. Nhận mệnh
Chương 65. Rời lao
Chương 66. Dạ thám
Chương 67. Thái Tử
Chương 68. Vi thị
Chương 69. Ngắn ngủi
Chương 70. Tra hỏi
Chương 71. Suy đoán
Chương 72. Không cho
Chương 73. Lễ vật
Chương 74. Tuyết Đông
Chương 75. Bắt đầu
Chương 76. Bỏ được
Chương 77. Lĩnh mệnh
Chương 78. Đuổi đi
Chương 79. Tương kiến
Chương 80. Chá Chi
Chương 81. Thủy đăng
Chương 82. Diễn trò
Chương 83. Chính sự
Chương 84. Danh sách
Chương 85. Đêm Xuân
Chương 86. Cảnh báo
Chương 87. Hậu phách
Chương 88. Góp lời
Chương 89. Thận trọng
Chương 90. Hai nơi
Chương 91. Mai đỏ
Chương 92. Cữu Ngũ
Chương 93. Đi theo
Chương 94. Đường về
Chương 95. Hợp mưu
Chương 96. Mặt nạ
Chương 97. Vào Đông
Chương 98. Quà mừng
Chương 99. Chiếu thư
Chương 100. Thỉnh chỉ
Chương 101. Thỉnh tội
Chương 102. Tương tư
Chương 103. Xá Địch
Chương 104. Biển giấm
Chương 105. Phạm thượng
Chương 106. Vết tích
Chương 107. Nắng sớm
Chương 108. Đạo yến
Chương 109. Lâm biệt
Chương 110. Đưa tiễn
Chương 111. Nổi gió
Chương 112. Quan nhỏ
Chương 113. Không về
Chương 114. Dã tâm
Chương 115. Lửa lớn
Chương 116. Tâm dược
Chương 117. Vảy ngược
Chương 118. Sơ tâm
Chương 119. Hôn sự
Chương 120. Dạ thoại
Chương 121. Về triều
Chương 122. Tàng kinh
Chương 123. Ôm nhau
Chương 124. Đứa nhỏ
Chương 125. Minh Đường
Chương 126. Sâu kiến
Chương 127. Phò mã
Chương 128. Hoa chúc
Chương 129. Hoà ly
Chương 130. Đưa thuốc
Chương 131. Thanh Trì
Chương 132. Giấy đỏ
Chương 133. Hàn chứng
Chương 134. Kẽ hở
Chương 135. Thiên hạ
Chương 136. Gia viên
Chương 137. Thói quen
Chương 138. Võ thị
Chương 139. Phi ngựa
Chương 140. Tư hình
Chương 141. Đêm trước
Chương 142. Nữ Hoàng
Chương 143. Lễ mừng
Chương 144. Quan nhỏ
Chương 145. Nuốt lời
Chương 146. Cá chạch
Chương 147. Sát tâm
Chương 148. Khó độ
Chương 149. Danh tướng
Chương 150. Sáng tỏ
Chương 151. Đánh giá
Chương 152. Đế tâm
Chương 153. Sơ thắng
Chương 154. Triều bái
Chương 155. Quốc yến
Chương 156. Thái Bình
Chương 158. Đại thế
Chương 159. Nói thật
Chương 160. Ngư ông
Chương 161. Nguy cơ
Chương 162. Di hoa
Chương 163. Khả nghi
Chương 164. Ngự rượu
Chương 165. Tứ ca
Chương 166. Mật thẩm
Chương 167. Lựa chọn
Chương 168. Ngủ đông
Chương 169. Noãn ngọc
Chương 170. Thanh toán
Chương 171. Vây Ngụy
Chương 172. Cầu mây
Chương 173. Hoàng trang
Chương 174. Nhớ nhung
Chương 175. Đầy tháng
Chương 176. Đậu đỏ
Chương 177. Phá trận
Chương 178. Không cam
Chương 179 + Chương 180
Chương 181 + Chương 182
Chương 183 + Chương 184
Chương 185 + Chương 186
Chương 187 + Chương 188
Chương 189 + Chương 190
Chương 191 + Chương 192
Chương 193 + Chương 194
Chương 195 + Chương 196
Chương 197 + Chương 198
Chương 199 + Chương 200
Chương 201 + Chương 202
Chương 203 + Chương 204
Chương 205 + Chương 206
Chương 207 + Chương 208
Chương 209 + Chương 210
Chương 211 + Chương 212
Chương 213 + Chương 214
Ngoại truyện 1. Mạch thượng hoa
Ngoại truyện 2. Niệm thanh mai
Ngoại truyện 3. Đào lý mãn thiên hạ (HẾT)

Chương 157. Phụng dưỡng

1K 75 1
By changan9602

Bởi vì đêm qua Võ Hoàng uống rượu, cho nên ngủ say thật sự. Khi Thái Bình đi đến bên ngoài điện, Bùi thị chờ ở ngoài điện bẩm báo đúng sự thật, Võ Hoàng chưa thức dậy.

Thái Bình nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, hôm nay cũng không cần lâm triều, những năm qua mặc dù Võ Hoàng không tảo triều, cũng sẽ dậy sớm xử lý chính vụ. Hôm nay, cứ để cho a nương ngủ một giấc thật ngon đi.

“Bổn cung sẽ ở ngoài điện, chờ mẫu hoàng thức dậy. Bùi thị, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Thái Bình phất tay, ý bảo Bùi thị lui ra.

Bùi thị chần chờ nhìn nhìn điện hạ, lại nhìn nhìn Vũ Lâm Quân canh gác bên ngoài tẩm điện, xác nhận Võ Hoàng được an toàn, lúc này mới lĩnh mệnh lui ra.

Canh giờ mở cửa cung vừa đến, liền có cung nhân nhận nhiệm vụ mở cửa cung ra bên ngoài. Thái Bình nhìn cửa cung to lớn chậm rãi mở ra, cung tì cầm đèn túc trực rất là quen mắt. Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra tên của cung tì này, Vi Đoàn Nhi.

Rất nhanh, liền có một người cầm đèn đi vào từ bên ngoài, mượn ánh nến nhàn nhạt của trản đèn, Thái Bình nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người nọ, chính là tứ ca Lý Đán của nàng.

Chỉ thấy Lý Đán cùng Vi Đoàn Nhi vội vàng trao đổi ánh mắt, có một chút tình cảm không cần phải nhiều lời, cũng đã có vẻ rõ ràng. Vi Đoàn Nhi hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lý Đán. Lý Đán nhanh chóng nhét một tờ giấy vào lòng bàn tay Vi Đoàn Nhi, lúc này Vi Đoàn Nhi mới buông lỏng tay, mừng khấp khởi mà nắm vuốt tờ giấy, nhìn theo Lý Đán đi về phía bên này.

Dường như cảm thấy ánh mắt của Thái Bình, Vi Đoàn Nhi nhanh chóng thu lại ý cười, lại cúi đầu thấp thấp.

Lý Đán cầm đèn đi đến gần dưới hiên, lúc này mới chú ý tới nữ tử mặc hồng y chờ ở ngoài điện không phải là ai khác, chính là muội muội Thái Bình của mình.

Hắn cũng không biết Thái Bình nhìn thấy được bao nhiêu, liền có vài phần chột dạ, “Tối hôm qua Thái Bình nghỉ lại ở trong cung sao?” Bằng không, Thái Bình không có khả năng tới thỉnh an Võ Hoàng trước hắn một bước, trừ phi tối hôm qua Thái Bình nghỉ ngơi ở trong nội viện của Võ Hoàng.

Thái Bình mỉm cười, “Tối hôm qua uống nhiều mấy ly, nên đến chỗ Thượng Quan đại nhân nghỉ ngơi một đêm.”

Lý Đán cũng biết Thái Bình cùng Uyển Nhi có giao tình rất tốt, cũng không nghĩ nhiều điều gì, hắn lại nổi hứng muốn bắt chuyện, “Quốc yến hôm qua, nghe nói làm rất tốt.”

Không khí có chút cứng đờ.

Thái Bình không biết bắt đầu từ khi nào, nàng cùng tứ ca đã không còn thân thiết giống như lúc trước, thậm chí nàng còn có thể cảm thấy được tứ ca đề phòng nàng.

“Hôm qua tứ ca nên đến đó, ngươi là hoàng tử, sao có thể vắng mặt tại quốc yến?”

“Thái Bình, tứ ca có khó xử, ngươi thật sự không biết sao?”

Lý Đán nói xong lời này, phát giác chính mình đã nói ra lời không nên nói, vội vàng giải thích: “Tam lang bị bệnh đã lâu, lại gặp khó chịu, không ngừng kêu a gia, ta làm sao có thể rời đi?”

Thái Bình lẳng lặng nhìn tứ ca, quanh năm cáo ốm giữ mạng, lại luyện thành lý do thoái thác không lộ ra một kẽ hở như vậy.

“Khụ khụ.”

Trong điện vang lên hai tiếng ho nhẹ, Thái Bình nghe ra, đó là a nương cố ý nhắc nhở bọn họ.

Thái Bình cung kính nói: “Mẫu hoàng, con có thể tiến vào hầu hạ người không?”

“Vào đi.” Võ Hoàng nghiêm túc mở miệng.

Thái Bình mở cửa điện, quay đầu ra hiệu cho cung tì ở ngoài điện mang nước ấm nước muối vào trong, hầu hạ Võ Hoàng rửa mặt. Lý Đán đứng ở ngoài điện, không được mẫu thân điểm danh truyền triệu, hắn không dám tùy tiện bước vào tẩm điện.

Võ Hoàng ngồi ở trên giường, Thái Bình đến gần đỡ nàng dậy, dư quang của nàng không nhìn thấy Bùi thị, nghi ngờ hỏi: “Con đuổi Bùi thị đi rồi?”

“Hôm nay con chỉ muốn ở bên cạnh a nương.” Thái Bình nói xong, tự tay ôm long bào đến, mặc lên cho Võ Hoàng.

Võ Hoàng cười cười một cách đầy sâu xa, “Vô sự hiến ân cần, nói đi, muốn thứ gì từ trẫm?”

Thái Bình thuận theo lời của Võ Hoàng mà nói tiếp: “Thật là cái gì cũng không thể gạt được a nương, con xin nghỉ ngơi hai ngày, đến thôn trang mà a nương ban cho con, thưởng thức hoa mai hai ngày.”

“Hửm?” Võ Hoàng nghiêng mặt nhìn nàng.

Thái Bình bằng phẳng đối diện với ánh mắt sắc bén của Võ Hoàng, “Lần quốc yến này, mọi chuyện con đều tự tay làm lấy, thật sự mệt mỏi.” Vừa nói, nàng như muốn làm nũng mà kéo kéo lắc lắc cánh tay Võ Hoàng, “A nương cho con được lười biếng hai ngày đi, được không?”

“Một cái Lễ Bộ thôi đã mệt?” Võ Hoàng yêu thương nhéo chóp mũi Thái Bình một cái, “Có thể đến thôn trang, nhưng cần phải có phò mã đi cùng.”

Thái Bình đã biết Võ Hoàng sẽ hạ mệnh lệnh như vậy, nàng ra vẻ ngượng ngùng, “Hắn là võ quan, cũng không hiểu thơ, cùng con ngắm mai, sẽ làm con chán chết.”

Nhắc tới hai chữ “hiểu thơ”, Võ Hoàng lập tức nghĩ tới một người, ngày xưa vào lúc này Uyển Nhi đã đến bên cạnh hầu hạ, “Uyển Nhi đâu rồi?”

Thái Bình nghiêm túc đáp: “Tối hôm qua nàng ấy mê rượu quá nhiều, say bất tỉnh nhân sự, sáng nay con phạt trước, lúc này nàng ấy đang ở trong các sao chép kinh văn cho tỉnh táo.”

Võ Hoàng có phần tò mò, “Phạt nàng?”

“Đúng vậy, không biết chừng mực, cho nên hôm nay đau đầu không thể hầu hạ a nương, chẳng lẽ không nên phạt sao?” Thái Bình nghiêm trang đáp.

Võ Hoàng lại nhịn không được cười to: “Phạt rất tốt!” Uyển Nhi từ trước đến nay cao ngạo từ trong xương, tối hôm qua mê rượu uống quá say, cho nên hôm nay yếu kém, Thái Bình phạt là vừa đúng.

Đúng lúc này, cung tì ở ngoài cửa điện bẩm báo, “Bệ hạ, hoàng tử tới thỉnh an.”

Ý cười của Võ Hoàng hơi thu lại, “Bảo hắn trở về đi, chiếu cố tam lang nhà hắn cho tốt.” Những lời này không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể cho Lý Đán vẫn luôn chờ ở ngoài điện nghe được rành mạch, “Dưỡng thân thể cho tốt, sau khi lập Xuân liền khởi hành đến Lâm Tri.” Giam lỏng những tôn nhi này ở trong cung cũng không phải kế sách lâu dài, sau đầu Xuân, Võ Hoàng sẽ sai người hộ tống mấy tôn nhi đến đất phiên của từng người, làm quận vương phú quý.

Như vậy, thứ nhất có thể cho người trong thiên hạ thấy, Võ Hoàng cũng không có ý giam cầm vương tôn của Lý Đường, thứ hai âm thầm theo dõi những tôn nhi này ở các nơi khác nhau, cũng có thể phòng ngừa khi bọn hắn trưởng thành lại liên thủ gây chuyện.

Lý Đán cung kính đáp: “Con lãnh chỉ.” Hắn như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, liền bước nhanh rời khỏi nơi này.

Võ Hoàng thất vọng mà lắc lắc đầu, “Tứ ca của con, thật sự khó gánh được trọng trách lớn.”

Thái Bình cầm lược lên, chải vuốt tóc dài cho Võ Hoàng, một bên chải, một bên nói: “Tứ ca trọng tình, a nương cũng không nên trách hắn.”

“Trọng tình, à.” Nhi tử do chính mình sinh ra, có tâm tính gì nàng đều rõ ràng.

Nội thị ôm tấu chương mà triều đình đưa tới đặt lên long án, cách bình phong bẩm báo với Võ Hoàng, “Bệ hạ, đây là tấu chương của hôm nay.”

“Ừ.” Võ Hoàng lên tiếng, “Lui ra đi.”

Nội thị lĩnh mệnh.

Thái Bình nhanh chóng vấn tóc cho Võ Hoàng, sửa sang lại y quan của Võ Hoàng một lần nữa, tự mình hầu hạ Võ Hoàng rửa mặt.

Võ Hoàng ngồi xuống bên long án, nàng cầm lấy một quyển tấu chương, cũng không vội vã mở ra, nghiêng mặt hỏi Thái Bình, “Muốn học không?”

“Con mới nói muốn xin nghỉ ngơi.” Thái Bình không phải không muốn học, mà là giờ này ngày này không thể học.

Võ Hoàng vừa lòng mà cười, “Rồi cũng phải học.”

“Nhưng cũng không phải hôm nay.” Thái Bình nhíu nhíu mày, “Con đi truyền thiện cho a nương.” Nói xong, liền nhanh chân rời khỏi tẩm điện.

Võ Hoàng nhìn theo bóng dáng của Thái Bình, nhịn cười nói: “Lanh lợi.” Dứt lời, nàng mở tấu chương ra, quyển đầu tiên chính là tấu chương của Vương Khánh Chi.

Nàng đọc xong tấu chương, một chữ cũng không nghe lọt, ý cười trên mặt đã không còn sót lại chút gì.

“Thật là nóng vội, Thừa Tự à.”

Đúng lúc Thái Bình bưng tảo thiện tiến vào, đặt lên kỷ án, ấm áp nói: “A nương, dùng bữa trước đi, ăn lúc còn đang nóng, bằng không lát nữa sẽ nguội lạnh.”

Võ Hoàng nào còn hứng thú dùng bữa? Nàng cuối cùng đã có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, chính là dựa vào ba nhóm thỉnh nguyện trùng trùng điệp điệp. Hiện giờ Võ Thừa Tự vẽ hồ lô y dạng, nàng làm sao có thể không kiêng kị?

“A nương làm sao vậy?” Thái Bình cảm thấy sắc mặt Võ Hoàng không tốt.

Võ Hoàng đặt tấu chương xuống, cầm bút son lên, “Khi con còn nhỏ, trẫm đã từng hỏi con, muốn cái này sao? Con còn nhớ rõ?”

Thái Bình nghiêm túc đáp: “Nhớ rõ.”

Võ Hoàng đưa bút son cho Thái Bình, “Nếu trẫm cho con, con dám nhận không?”

“Mẫu hoàng, thần không dám.” Thái Bình lui lại một bước, lập tức quỳ gối trước mặt Võ Hoàng, “Nếu người thật sự hạ chỉ như vậy, thần chỉ có thể xin một ly rượu độc, tự mình chấm dứt.”

Võ Hoàng cười như không cười, “Không dám?”

“Không dám.” Thái Bình kiên định đáp, giương mắt đón nhận ánh mắt của Võ Hoàng, tiếp tục nói: “Hiện giờ thần chỉ có chút công cán, trong triều có rất nhiều đại thần còn làm tốt hơn thần, nếu thần làm chủ Đông Cung ngay lúc này, tài đức không xứng với ngôi vị. Thần sẽ bị người trong thiên hạ phê bình thì đã đành, còn làm liên lụy đến mẫu hoàng, cho bọn họ có cơ hội hãm hại mẫu hoàng. Mẫu hoàng đăng cơ mới được mấy tháng, tuyệt đối không thể cho bọn họ có cơ hội như vậy để gây sóng gió, cho nên thần nguyện ý lấy cái chết hộ vệ mẫu hoàng. Chuyện làm chủ Đông Cung, là không dám, cũng là không thể!”

Võ Hoàng vui mừng giãn mày ra, ôn nhu vỗ vỗ gáy Thái Bình, “Con là người hiểu chuyện, nhưng Võ Thừa Tự thì không phải.”

“Lúc này cũng không thể xử trí hắn.” Thái Bình bộc bạch rõ ràng, “Có hai nhà Võ Lý gắn kết, xã tắc thiên hạ mới yên bình, hai nhà Võ Lý rạn nứt, thiên hạ sẽ loạn. Nếu lúc này bởi vì chuyện lập trữ quân, mẫu hoàng xử trí Võ Thừa Tự, chỉ sẽ làm lòng người Võ thị rét lạnh, tạo thành nội chiến, cho nên trăm triệu không thể.”

Võ Hoàng có phần kinh hỉ, “Trẫm còn tưởng rằng con không hiểu điều này.”

“Thần đã là tức phụ của Võ thị, tự nhiên suy xét cho Võ thị.” Khoé miệng Thái Bình dương lên một mạt ý cười, “Thần cũng là nữ nhi của Lý thị, cũng nên suy xét cho Lý thị. Tình cảnh của thần, kỳ thật cũng giống với mẫu hoàng, không phải sao?”

Xác thật, Võ Hoàng là tức phụ của Lý thị, cũng là cô mẫu của Võ thị. Cho nên, tình cảnh của Thái Bình xác thật rất giống với nàng.

Võ Hoàng thu lại bút son, gác ở trên long án, trầm giọng hỏi: “Con không hận hắn đã từng xuống tay với con sao?”

“Hận, nhưng đó là việc tư của thần.” Thái Bình không dối gạt Võ Hoàng, “Đại cục trước mặt, việc tư sẽ chỉ là việc tư, không thể vì việc tư của bản thân, ảnh hưởng đến đại nghiệp của mẫu hoàng.”

Võ Hoàng thích nhất là nghe lời nói thật lòng, nàng tự tay nâng Thái Bình dậy, “Giờ đây trẫm gặp phải chuyện khó, một trận chiến lại không thể đánh.”

“Thần có một kế sách.” Thái Bình chần chờ mở miệng.

Võ Hoàng nghiêm túc nói: “Nói.”

“Mẫu hoàng có thể triệu kiến Vương Khánh Chi, nghe hắn trần tình việc này, sau đó lệnh Lý Chiêu Đức đến nghe tường tận.” Thái Bình nói đến rồi thôi.

Ánh mắt Võ Hoàng hơi tối lại, Tể Tướng Lý Chiêu Đức là cựu thần Lý Đường, vẫn luôn ủng hộ hoàng tử, phản đối Võ thị, lại là người có tính tình cương liệt. Nếu có thể mượn tay hắn, thu thập Vương Khánh Chi, tương đương với lay rừng dọa hổ, giết một chút dã tâm của Võ Thừa Tự.

Thậm chí, còn có thể mượn cơ hội thăm dò triều thần hiện tại, rốt cuộc là ủng hộ hoàng tử nhiều hơn, hay là ủng hộ Võ Thừa Tự nhiều hơn?

Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Hiện giờ quan trọng nhất chính là khống chế và cân bằng thế lực giữa các nhà, không để một nhà suy thoái, cũng không để một nhà phát triển an toàn.

Thuật của đế vương, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Thu thập chỉ là Vương Khánh Chi, ra tay lại chính là cựu thần Lý Đường, đến lúc đó nàng chỉ cần ra mặt làm người hoà giải, mỗi bên đều đánh bản tử, việc này liền có thể vượt qua trôi chảy.

“Thái Bình.” Võ Hoàng cảm thấy một kế này tuyệt diệu, “Thật sự đã trưởng thành.”

“Trưởng thành mới có thể cùng mẫu hoàng kề vai chiến đấu.” Thái Bình tự nhiên nói xong, nhất bái với Võ Hoàng, “Thần đã nói qua, mẫu hoàng đi phía trước, thần đi theo phía sau, mẫu nữ chúng ta cùng ra trận, nhất định có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”

Võ Hoàng cười lên, “Ba hoa!” Trên mặt hòa ái như thế, nàng lại lặng lẽ suy nghĩ một lần hạ thần ở phủ công chúa là những người nào.

Từ khi Thái Bình được phong hàm Trấn Quốc, nàng liền có đủ tư cách lập phủ. Đáng tiếc, đứa nhỏ này cũng không giống những hoàng tử đó, rõ ràng có thể lập phủ chào đón nhân tài, lại chỉ mời chào một ít quan nhỏ rải rác, chỉnh lý thi văn, sưu tầm sách nhạc, chính sự gì cũng không đọc qua. Cho dù nàng đã làm Công Bộ thượng thư, hiện nay đảm nhiệm Lễ Bộ thượng thư, cũng không thấy dưỡng thành bè phái gì.

Thái Bình là người thông minh, cũng là người hiểu chuyện.

Võ Hoàng thích người thông minh, càng thích người hiểu chuyện.

Đặc biệt là hài tử giống như Thái Bình, hiến kế hay, xử sự đúng mực, chỉ cần nàng có thể hạ sinh hoàng tôn, Võ Hoàng liền có lý do thuận thế để nàng làm chủ Đông Cung.

Có trữ quân như nàng, Võ Hoàng an tâm, cũng nguyện ý dạy cho nàng càng nhiều thuật của đế vương.

Từ xưa trữ quân không dễ làm, kẻ quá mức thông minh, bị quân vương nghi kỵ thì khó có thể sống lâu, kẻ ngu dốt, thần tử không phục thì triều đình sẽ bất ổn. Cho nên trữ quân qua các đời, đều là thiên chi kiêu tử được Thiên Tử ngàn tuyển vạn chọn, kẻ chết già lại ít ỏi không có mấy ai.

“Để trẫm xử trí việc này.” Cuối cùng Võ Hoàng hạ lệnh, “Thái Bình con trở về dưỡng thân thể cho tốt, nếu cảm thấy phò mã không đủ phong nhã, vậy thì triệu Uyển Nhi đi cùng, bồi con ngắm mai làm thơ.” Nàng tha thiết chờ đợi hoàng tôn, “Hàn chứng sớm khỏi hẳn rồi sinh cho trẫm một hoàng tôn, đây mới là đại sự ổn định nền tảng lập quốc.”

Thái Bình thuận theo mà rũ mi lĩnh mệnh, “Vâng.”

Continue Reading

You'll Also Like

470K 34.6K 101
Tác phẩm: Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu Tác giả: Tiểu Đàn Loan Thể Loại: Xuyên thư, ngọt, giới giải trí, nữ chủ x nữ xứng Cp: Tống Kiế...
397K 17.3K 184
Tác phẩm: Tác phẩm bách hợp thứ 2 của Hạ Uy, mong các bạn ủng hộ nhé <3 Tác giả: Hạ Hạ Uy Uy Thể loại: Cổ đại, hoàng tộc tranh đấu, HE Tuyến nhân...
49.6K 1.5K 11
Tác phẩm: Chỉ nghĩ ôm nữ chủ vào ngực [ xuyên thư ] Tác giả: Thanh Thanh Hà Biên Mã Nội dung nhãn hiệu: Đô thị tình duyên nữ xứng ngọt văn xuyên thư ...
6.1K 146 5
❤️ Cảm ơn bạn @Zen0504 donate truyện ❤️ books/776978 Tác giả: Thi từ cáp phú Trạng thái đã kết thúc ( trước mắt 24 chương hồi ) Cha mẹ chết sớm cô độ...