Pháo hoa tan hết, trời đêm huyên náo cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Bông tuyết từ trời cao chậm rãi bay xuống, đêm đã rất khuya, thành Trường An có địa phương còn náo nhiệt, có địa phương đã tiến vào mộng đẹp.
"Còn tới?" Uyển Nhi bắt được cổ tay Thái Bình, gắt gao nắm chặt, vừa thẹn vừa giận mà liếc nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ một cái, "Pháo hoa đã hết." Đang nói chuyện, Thái Bình lại không quy củ mà cắn một ngụm vào vành tai nàng.
Uyển Nhi xấu hổ buồn bực cực kỳ, nhịn không được véo một cái vào mu bàn tay Thái Bình, giận dỗi: "Ra ngoài!"
"Nơi này ấm mà......" Thái Bình vẫn luôn ôm nàng từ phía sau, hơi thở dừng ở bên tai Uyển Nhi, ngữ khí ôn nhu như sắp chảy ra nước, "Để ta nghĩ xem, tối nay nên đến phủ của tam ca nghỉ ngơi, hay là đến phủ của tứ ca nghỉ ngơi đây? Dù sao đêm nay khẳng định là không về được Đại Minh Cung rồi, Uyển Nhi, nàng cho ta một chủ ý đi."
"Đừng...... Đừng nhúc nhích!" Hơi thở Uyển Nhi hơi loạn, nhíu mày nói, "Ta thật sự......" Nói một nửa, nàng cắn môi dưới, đổi thành một câu khác, ngữ khí có phần "hung dữ", "Đêm nay điện hạ muốn để thiếp chết ở nơi này sao!"
Thái Bình nhịn không được bật cười ra tiếng.
Uyển Nhi hiện cảm thấy câu này giống như còn xấu hổ hơn so với câu nàng chưa nói xong, lập tức dỗi hơn: "Nàng còn cười?!"
Tiếng cười của Thái Bình càng lớn hơn nữa.
Uyển Nhi sợ kinh động đến hai cung tì ở bên dưới, "Còn cười......"
Thái Bình nghiêng mặt đến, "Uyển Nhi hôn ta một cái, ta liền buông tha cho nàng."
Uyển Nhi không lay chuyển được Thái Bình, đành phải nhanh chóng hôn một cái lên má nàng.
Thái Bình cảm thấy hài lòng mà cười cười, thong thả điều chỉnh tư thế rồi rút tay lại.
Uyển Nhi hoảng loạn rời khỏi lòng ngực Thái Bình, nhanh chóng kéo váy rũ xuống, một khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, cũng buồn bực đến đỏ bừng, nếu không phải bây giờ pháo hoa đã hạ màn, nàng chắc chắn sẽ trả thù!
Thái Bình đi đến, lấy ra một chiếc khăn từ trong ngực, "Ta lau cho nàng."
Uyển Nhi trừng mắt liếc nàng một cái, giận dỗi: "Đều là chuyện tốt của điện hạ!" Khi nói chuyện, một phen đoạt lấy chiếc khăn trong tay Thái Bình, quay người đi, "Không được nhìn!"
Thái Bình nhịn cười, "Được, không nhìn." Nàng đi đến bên cửa sổ nhỏ, nhìn về hàng hoa mai đỏ bên bờ Khúc Giang xa xa, mỗi một đóa đều nở rộ tươi đẹp, đỏ đến dường như muốn nhỏ ra máu. Thái Bình cúi đầu, nhìn tay phải của chính mình, không nhịn được lại bật cười, quay đầu nhìn về phía Uyển Nhi, "Có đau hay không?"
Uyển Nhi nghe được lỗ tai nóng lên, cắn răng đáp: "Nàng còn hỏi?!"
"Lần sau......" Thái Bình thấy đáy mắt Uyển Nhi phun trào vẻ xấu hổ buồn bực, vội cười làm lành, "Ta sẽ ôn nhu hơn."
"Càn rỡ!" Uyển Nhi nhanh chóng buộc lại váy, nhặt mũ mạng ở dưới mặt đất, vội vàng đội lên, xem như có một tấc vuông này, có thể che giấu khuôn mặt tràn đầy thẹn thùng của nàng.
Uyển Nhi đi đến trước cửa, phát hiện Thái Bình vẫn còn đứng ở chỗ cũ, "Còn không đi?"
"Vẫn chưa đi được." Trên mặt Thái Bình lộ ra vẻ khó khăn, chỉ chỉ vạt áo đỏ thẫm của mình, chỗ đó đã bị thấm nước, cực kỳ rõ ràng, "Còn phải chờ một lát."
Uyển Nhi lần này thật sự mắc cỡ chết đi được, đi đến trước người Thái Bình, "Đều do nàng làm bậy!" Nói xong, giơ nắm tay lên đấm nhẹ Thái Bình hai cái. Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở một chỗ chật chội như vậy mà cùng người khác say mê hoan tình, chỉ bởi vì vị oan gia này, nàng lại đi theo nàng ấy không màng lễ giáo mà hồ nháo!
"Uyển Nhi đấm hai cái, đã nguôi giận chưa?" Thái Bình bắt được tay nàng, ôn nhu hỏi.
Uyển Nhi quay người đi, giọng đã khàn khàn: "Về sau không thể còn như vậy."
"Được, không như vậy." Thái Bình lại lần nữa ôm chặt nàng từ phía sau, vùi đầu bên cổ nàng nỉ non, "Ta sớm chút ra cung lập phủ, được không?"
Thân thể Uyển Nhi cứng đờ, công chúa ra cung lập phủ, cùng nghĩa công chúa muốn đại hôn.
Thái Bình cảm thấy nàng khẩn trương, ngữ khí ôn nhu hơn so với vừa nãy, "Không phải đại hôn gì đâu."
Uyển Nhi lại nhíu chặt mày, "Nhưng nói dễ hơn làm?"
"Ta chỉ cần một công chúa phi, ai cần phò mã gì chứ?" Thái Bình nhẹ giọng dỗ dành nàng, ngữ khí kiên định, lời nói như trẻ con nô đùa, nhưng hứa hẹn lại là hứa hẹn cả đời.
Lời này Uyển Nhi nghe được liền kinh hồn táng đảm, vội vàng xoay người dùng tay che lại cánh môi Thái Bình, nghiêm túc nói: "Đời trước ta có thể tiếp nhận, đời này ta cũng có thể, ta không muốn nàng vì ta......"
"Đời trước quá khổ, ta không nghĩ sẽ đi lại trên con đường đời trước." Thái Bình lại lần nữa nắm lấy mũ mạng của nàng, thả xuống dưới chân, trán kề trán, mỉm cười nói: "Uyển Nhi, ta sẽ không để nàng lại chịu ủy khuất như vậy, dù chỉ một chút."
Uyển Nhi biết đây là lời nói thật lòng của Thái Bình, nhưng nàng cũng biết đây là mong muốn ngây thơ của riêng nàng ấy. Nàng không nghĩ ở chỗ này đâm thủng hiện thực, cũng không nghĩ phá hỏng Tết Thượng Nguyên của nàng cùng Thái Bình, vì thế nàng cười cười, chủ động nghiêng người đến, hôn một cái lên môi Thái Bình.
Uyển Nhi không trả lời, Thái Bình liền biết nàng ấy cảm thấy lời này chỉ là lời ngây thơ.
Thái Bình cũng không nghĩ ở chỗ này nói rõ ràng chính sự, qua ngày Tết Thượng Nguyên này, nàng muốn lại nắm tay Uyển Nhi dạo bước dưới ánh trăng, đều là vọng tưởng.
Nghĩ đến đây, Thái Bình bỗng nhiên có chút khổ sở, nàng ôm lấy khuôn mặt Uyển Nhi, ánh mắt sáng như sao trời.
Uyển Nhi khẩn trương mà phủ lên mu bàn tay nàng ấy, lúc đối diện ánh mắt Thái Bình, nàng cũng không phát hiện một chút tình niệm, chỉ có lưu luyến cùng không nỡ nồng đậm đến không thể hòa tan.
Thái Bình đã biết sau Tết Thượng Nguyên, nàng liền phải trở lại bên cạnh Võ Hậu sao?
Lúc ý niệm này nổi lên trong tim, môi Thái Bình đã tham luyến mà hôn lên môi nàng. Không có cầm lòng không đậu như lúc bắn pháo hoa mà liều chết triền miên, cái hôn này ôn nhu mà lâu dài, mỗi một cái khẽ chạm, Uyển Nhi đều có thể cảm nhận được Thái Bình đang đau lòng cùng quyến luyến.
"Sao...... Như thế nào......" Thanh âm của Uyển Nhi tràn khỏi đôi môi, thực mau liền bị Thái Bình chợt hung hăng bao phủ, chỉ còn lại hơi thở đan xen.
Uyển Nhi cảm thấy Thái Bình run rẩy, nàng vòng tay ôm lấy cổ Thái Bình, lòng bàn tay phủ lên gáy nàng ấy, những lời an ủi, biến thành chủ động hôn môi, để Thái Bình dựa vào cửa sổ, không rời không bỏ.
Tiếng người bên dưới tiểu các càng ngày càng ít, chỉ có nơi xa có văn nhân uống say thỉnh thoảng ngâm tụng.
Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ ở lầu hai cũng bắt đầu mệt mỏi rã rời, thế nhưng hai vị chủ tử trên lầu lại chậm chạp không xuống, hai người cũng không tiện lên tiếng quấy rầy.
Rốt cuộc cửa thông lên lầu đã mở ra, công chúa cùng tài tử song song cùng choàng chiếc áo choàng đen, chậm rãi đi xuống.
Trên đầu Uyển Nhi còn mang mũ mạng, khăn vấn đầu của Thái Bình dường như đã được mang lại một lần, có vài sợi tóc lộn xộn rũ ở bên cổ.
"Chuẩn bị xe, bổn cung mệt mỏi, đến chỗ tứ ca nghỉ ngơi một đêm." Thái Bình lười biếng mở miệng, bên dưới áo choàng âm thầm ôm chặt lấy eo Uyển Nhi, "Đêm trời giá rét, bổn cung không mang áo choàng, Uyển Nhi tạm chịu khó một chút, để bổn cung ấm trước."
Nếu không phải Uyển Nhi mang theo mũ mạng, đã sớm bị Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy nhìn thấy hai má đỏ bừng. Áo choàng chỉ có một kiện, đều không phải cùng nhau khoác để sưởi ấm gì, mà là vì che lấp vệt nước trên vạt áo Thái Bình.
"Vâng." Xuân Hạ lĩnh mệnh, liền lôi kéo Hồng Nhụy chạy xuống dưới, phân phó bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ đi mướn xe ngựa, đưa Thái Bình đến phủ của Ân Vương.
Sau khi hai tiểu cung tì rời đi, Thái Bình lại cười ra tiếng.
Uyển Nhi dỗi nói: "Mệt cho nàng nghĩ ra biện pháp như vậy."
"Ta biết nàng mệt mỏi, cho nên không chờ được xiêm y khô." Thái Bình nghiêm trang trả lời.
Uyển Nhi nghe ra trong lời nàng có ẩn ý, âm thầm mà nhéo Thái Bình một cái.
Thái Bình nhịn đau, nhếch miệng cười cười, "Tài nhân tha mạng, bổn cung biết sai rồi."
Uyển Nhi nhìn bộ dáng này của nàng, nơi nào là biết sai? Nhịn không được lại nhéo nàng một cái, lúc này mới xem như hả giận.
Hai gã Vũ Lâm tướng sĩ thực mau đã mướn được một chiếc xe ngựa, đợi Thái Bình cùng Uyển Nhi cùng nhau lên xe, một đường hộ tống hai người, đi tới bên ngoài phủ đệ của Ân Vương.
Nghe nói Thái Bình tới, Lý Đán dường như đã sớm đoán được, tự mình ra nghênh đón Thái Bình, khi nhìn thấy Uyển Nhi, hắn chần chờ mà nhìn nhìn Thái Bình, nhỏ giọng nói: "Tài nhân nghỉ ngơi ở chỗ ta, tựa hồ không quá thích hợp."
"Tài nhân là mẫu hậu phong, cũng không phải là phụ hoàng phong, quan tâm nàng nhiều làm gì?" Thái Bình không vui, "Sao? Tứ ca muốn đêm nay ta theo Thượng Quan tài nhân cùng nhau ăn ngủ ở đầu đường?"
Lý Đán làm sao làm được chuyện này, "Nói cái gì vậy, tứ ca mà là loại người đó sao?"
"Tứ ca yên tâm, đêm nay ta với tài nhân ngủ cùng một gian phòng, cho dù có tin đồn vớ vẩn gì, ta cũng có thể làm chứng cho tứ ca mà!" Nói xong, nàng cố ý quay đầu lại nhìn lướt qua bốn người đồng hành, "Các ngươi trở về biết phải bẩm báo với mẫu hậu như thế nào?"
"Vâng." Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ lĩnh mệnh nhất bái.
Lý Đán nghe thấy lời này, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, liền mang Thái Bình vào phủ, mệnh nô tỳ thu thập một gian tẩm điện, ôm hai bộ chăn mền, hai chiếc bình giữ ấm, đưa tới.
Hiện tại đã là nửa đêm, Lý Đán không tiện ở lại tẩm điện lâu, khi lui đến cửa đại điện, lại dặn dò: "Nếu mà nửa đêm đói bụng, cứ việc phân phó người của tứ ca, nhất định sẽ không để ngươi bị đói."
"Ta liền biết tứ ca tốt nhất!" Thái Bình nũng nịu đáp lại một tiếng, nhìn nhìn Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy chờ ở trong điện, "Bổn cung cảm thấy lạnh, muốn tắm nước nóng rồi ngủ." Hơi dừng lại, nàng nói tiếp, "Uyển Nhi cũng có chút cảm lạnh, chuẩn bị nhiều nước ấm một chút."
"Vâng." Hai người lĩnh mệnh rời khỏi cửa điện, lại bị Lý Đán gọi lại.
"Các ngươi đều hầu hạ Thái Bình cả đêm, đến thiên điện nghỉ ngơi đi, nô tỳ nơi này sẽ hầu hạ." Lý Đán nói xong, liền ra lệnh cho đám nô tỳ bên cạnh.
Ngày đầu tiên của Tết Thượng Nguyên sắp kết thúc, Võ Hậu cuối cùng cũng xem xong tấu chương hôm qua.
Nàng mệt mỏi xoa xoa thái dương, gác bút son xuống, hỏi Bùi thị, "Giờ nào?"
"Bẩm Thiên Hậu, mới vừa đến giờ Dần." Bùi thị trả lời đúng sự thật.
Võ Hậu nhàn nhạt cười cười, "Đã trễ thế này rồi."
Bùi thị khuyên nhủ: "Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, Thiên Hậu vẫn nên nghỉ một lát."
"À, lúc bổn cung còn niên thiếu, thích nhất là ngày Tết Thượng Nguyên." Ánh mắt Võ Hậu xa xăm, nhìn tuyết phủ bên ngoài điện, trong đầu hiện lên chính là đoạn hồi ức niên thiếu tùy tiện.
Chỉ tiếc, những năm tháng đó đã qua, người theo năm tháng cũng rời đi.
Ánh mắt Võ Hậu hơi híp lại, nhìn về phía long ỷ, muốn ngồi lên vị trí này, hy sinh đâu chỉ có thiên chân hồn nhiên của niên thiếu? Mỗi lần nghĩ đến hai chữ "thiên chân", trong đầu nàng lại xuất hiện thân ảnh của Thái Bình.
"Mật thám có hồi báo không?"
"Có."
"Thái Bình hôm nay đã đi đâu?"
"Bẩm Thiên Hậu, đầu tiên là đến phóng sinh trì ở chợ phía Đông."
Võ Hậu có chút nghi hoặc, "Phóng sinh trì?"
"Chiết một cành liễu." Bùi thị cũng nghĩ không ra, công chúa chạy tới chợ phía Đông lại không mua bất luận đồ vật hiếm lạ gì, cũng chỉ chiết một cành liễu rồi đi.
Võ Hậu có chút hứng thú mà cười cười, "Sau đó?"
"Sau đó lôi kéo Thượng Quan tài nhân đến chùa Đại Từ Ân bái Phật." Bùi thị lại càng không rõ, với tính tình của công chúa, hẳn phải chạy tới chợ phía Tây nơi náo nhiệt nhất, ăn đủ loại quà vặt của Trường An, dạo quanh con đường buôn bán mới lạ của người Hồ.
Võ Hậu cũng đã đoán sai, ý cười bất giác sâu hơn, "Nàng chuẩn bị lưu lại chùa Đại Từ Ân nghe thiền sư giảng Phật pháp sao?"
"Cũng không có, sau đó công chúa đến Phù Dung Viên, ở trên tiểu các xem hết pháo hoa đêm nay." Bùi thị tiếp tục trả lời.
Võ Hậu mỉm cười, "Thật ra cũng biết tìm địa phương." Nàng lại nhìn thoáng qua sắc trời, "Cuối cùng nàng đến nơi nào nghỉ ngơi?"
"Phủ đệ của Ân Vương." Bùi thị trả lời.
Ánh mắt Võ Hậu có chút trầm xuống, "Cũng chỉ có thể đi nơi đó." Hơi dừng lại, nỗi lòng Võ Hậu phức tạp mà thở dài một tiếng. Hiện nay vẫn là huynh muội tình thâm, sau này đi đến một bước kia, cũng không biết Thái Bình có thể hạ quyết tâm hay không, tứ lang cũng có thể trước sau như một mà vụng về né tránh hay không? Tuy nàng cho Thái Bình hưởng thụ Tết Thượng Nguyên, lại không thể mặc kệ Thái Bình không nhớ rõ chính sự.
"Ngày sau, ngươi đến trước cửa cung chờ sẵn." Võ Hậu trầm giọng hạ lệnh, "Thượng Quan Uyển Nhi vừa về đến, ngươi liền ở trước mặt Thái Bình, tuyên ý chỉ của bổn cung, lập tức truyền Thượng Quan Uyển Nhi đến chỗ bổn cung hầu hạ."
"Vâng." Bùi thị lĩnh mệnh.
Võ Hậu trầm than, sau Tết Thượng Nguyên này, Thái Bình cũng nên chuyên tâm làm chính sự.
"Chiết tử của Minh Sùng Nghiễm đều đưa đến cho bệ hạ?" Võ Hậu hỏi lại.
Bùi thị gật đầu, "Đức An tự tay nhận lấy, bệ hạ nhất định sẽ xem."
"Chiết tử đã đưa qua, một chút tin tức lại không có." Võ Hậu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra cái gì, "Tết Thượng Nguyên này, trong tay bệ hạ còn nắm củ khoai lang phỏng tay đó, chỉ sợ ba ngày này đến ngủ cũng không được thoải mái."
Bùi thị không dám đáp lại lời này.
Võ Hậu liền thích người thông minh như nàng, biết khi nào nên nói, khi nào không nên nói. Hy vọng Thượng Quan Uyển Nhi cũng có thể hiểu đúng mực như vậy, làm mật thám cho nàng thật tốt.
Đêm lặng tuyết rơi rào rạt, dường như sẽ có trận tuyết lớn.
Bên trong tẩm điện, ánh sáng đã tắt.
Vốn là hai cái giường một trái một phải, bên giường đều có một tấm bình phong che lại.
Thái Bình ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà ngồi dậy, chân trần rón ra rón rén đi đến bên giường Uyển Nhi ngồi xuống.
"Uyển Nhi, ta ngủ một mình không quen."
Nói dối lại nói giống như thật, rõ ràng thời điểm nằm trên giường dưỡng thương, cũng nhiều ngày nàng ấy ngủ một mình như vậy.
Uyển Nhi cũng không chọc thủng lời nói "dối" này, xê dịch qua một bên, khi Thái Bình cao hứng mà chui vào chăn, hạ nghiêm lệnh, "Điện hạ phải quy củ."
"Được." Thái Bình cười khẽ, dán lên lưng Uyển Nhi, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm.
Uyển Nhi vốn tưởng rằng Thái Bình sẽ bằng mặt không bằng lòng, nào biết Thái Bình thế nhưng quy quy củ củ, nàng ngược lại không yên ổn.
"Điện hạ."
"Ừm."
Trong thanh âm của Thái Bình lộ ra một tia giọng mũi lười biếng, nghe thấy là biết thật sự mệt mỏi.
Uyển Nhi yên lặng cười cười, đưa tay nắm lấy tay Thái Bình, ôm vòng lấy chính mình, đây là nàng từ lúc chào đời tới nay khó có được làm càn như vậy.
Thái Bình thuận thế thu lại hai tay, khóe môi giương lên, ôm chặt Uyển Nhi vào trong ngực.
"Nếu có một ngày, tay ta dính dầy máu, Uyển Nhi có còn để ta ôm không?"
Uyển Nhi không trả lời ngay, chỉ nắm lấy tay Thái Bình, ủ ấm ở trong lòng, giống như đời này khi nàng ấy mới gặp nàng, từ tốn mà nói với nàng hai chữ, "Đừng sợ."
Uyển Nhi biết con đường này nhất định sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ, Thái Bình lựa chọn địa ngục, nàng liền theo Thái Bình đi đến cùng.
Thái Bình ở đâu, nàng cũng sẽ ở đó.
Nàng sẽ không lại để Thái Bình viết cái gì "Tiêu Tương thủy đoạn, ngọc toái liên thành", nàng sẽ bồi nàng ấy, lên đến long ỷ mà quân lâm thiên hạ, muôn người dập đầu hô "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".
"Đừng sợ." Thái Bình hiểu ý cười một tiếng.
Hai chữ này là lời hứa mà Uyển Nhi cho nàng, cũng là nàng hứa hẹn với nàng ấy.
_____
Chú giải
Giờ Dần: từ 3 đến 5 giờ sáng.
Thiên chân: ngây thơ.