[BHTT][EDIT] Cấm Đình - Lưu...

By changan9602

268K 21.5K 2.2K

Tác phẩm: Cấm Đình Tác giả: Lưu Diên Trường Ngưng Editor: Trường An (changan9602) Thiết kế bìa: Du Tìn... More

Giới thiệu
Chương 1. Rượu độc
Chương 2. Ánh trăng
Chương 3. Hoa lê
Chương 4. Cánh diều
Chương 5. Đề hồ
Chương 6. Tàng chuyết
Chương 7. Lựa chọn
Chương 8. Thư đồng
Chương 9. Nghe giảng
Chương 10. Tin đồn
Chương 11. Du hồ
Chương 12. Trụy thủy
Chương 13. Noãn y
Chương 14. Manh mối
Chương 15. Biến số
Chương 16. Chiết liễu
Chương 17. Hoàn thư
Chương 18. Trở về
Chương 19. Kiêu căng
Chương 20. Dư âm
Chương 21. Ngũ tự
Chương 22. Thăm dò
Chương 23. Tiết tấu
Chương 24. Đạo thuật
Chương 25. Giương cánh
Chương 26. Mã cầu
Chương 27. Lưỡi đao
Chương 28. Kiến hồng
Chương 29. Trường an
Chương 30. Sóng ngầm
Chương 31. Cửu biệt
Chương 32. Mộ minh
Chương 33. Viết chữ
Chương 34. Tương thủ
Chương 36. Khiển trách
Chương 37. Thỉnh cầu
Chương 38. Lạc tuyết
Chương 39. Tư náo
Chương 40. Xuất cung
Chương 41. Pháo hoa
Chương 42. Đừng sợ
Chương 43. Điểm trang
Chương 44. Tây thị
Chương 45. Minh đăng
Chương 46. Diện Thánh
Chương 47. Xoa má
Chương 48. Ám độ
Chương 49. Thị tẩm
Chương 50. Sấm cung
Chương 51. Tâm nguyện
Chương 52. Lưu cung
Chương 53. Nữ quan
Chương 54. Đêm lành
Chương 55. Làm thơ
Chương 56. Hương Thu
Chương 57. Giải vây
Chương 58. Giáo huấn
Chương 59. Dấu hôn
Chương 60. Cung dạ
Chương 61. Cam tâm
Chương 62. Máu tanh
Chương 63. May mắn
Chương 64. Nhận mệnh
Chương 65. Rời lao
Chương 66. Dạ thám
Chương 67. Thái Tử
Chương 68. Vi thị
Chương 69. Ngắn ngủi
Chương 70. Tra hỏi
Chương 71. Suy đoán
Chương 72. Không cho
Chương 73. Lễ vật
Chương 74. Tuyết Đông
Chương 75. Bắt đầu
Chương 76. Bỏ được
Chương 77. Lĩnh mệnh
Chương 78. Đuổi đi
Chương 79. Tương kiến
Chương 80. Chá Chi
Chương 81. Thủy đăng
Chương 82. Diễn trò
Chương 83. Chính sự
Chương 84. Danh sách
Chương 85. Đêm Xuân
Chương 86. Cảnh báo
Chương 87. Hậu phách
Chương 88. Góp lời
Chương 89. Thận trọng
Chương 90. Hai nơi
Chương 91. Mai đỏ
Chương 92. Cữu Ngũ
Chương 93. Đi theo
Chương 94. Đường về
Chương 95. Hợp mưu
Chương 96. Mặt nạ
Chương 97. Vào Đông
Chương 98. Quà mừng
Chương 99. Chiếu thư
Chương 100. Thỉnh chỉ
Chương 101. Thỉnh tội
Chương 102. Tương tư
Chương 103. Xá Địch
Chương 104. Biển giấm
Chương 105. Phạm thượng
Chương 106. Vết tích
Chương 107. Nắng sớm
Chương 108. Đạo yến
Chương 109. Lâm biệt
Chương 110. Đưa tiễn
Chương 111. Nổi gió
Chương 112. Quan nhỏ
Chương 113. Không về
Chương 114. Dã tâm
Chương 115. Lửa lớn
Chương 116. Tâm dược
Chương 117. Vảy ngược
Chương 118. Sơ tâm
Chương 119. Hôn sự
Chương 120. Dạ thoại
Chương 121. Về triều
Chương 122. Tàng kinh
Chương 123. Ôm nhau
Chương 124. Đứa nhỏ
Chương 125. Minh Đường
Chương 126. Sâu kiến
Chương 127. Phò mã
Chương 128. Hoa chúc
Chương 129. Hoà ly
Chương 130. Đưa thuốc
Chương 131. Thanh Trì
Chương 132. Giấy đỏ
Chương 133. Hàn chứng
Chương 134. Kẽ hở
Chương 135. Thiên hạ
Chương 136. Gia viên
Chương 137. Thói quen
Chương 138. Võ thị
Chương 139. Phi ngựa
Chương 140. Tư hình
Chương 141. Đêm trước
Chương 142. Nữ Hoàng
Chương 143. Lễ mừng
Chương 144. Quan nhỏ
Chương 145. Nuốt lời
Chương 146. Cá chạch
Chương 147. Sát tâm
Chương 148. Khó độ
Chương 149. Danh tướng
Chương 150. Sáng tỏ
Chương 151. Đánh giá
Chương 152. Đế tâm
Chương 153. Sơ thắng
Chương 154. Triều bái
Chương 155. Quốc yến
Chương 156. Thái Bình
Chương 157. Phụng dưỡng
Chương 158. Đại thế
Chương 159. Nói thật
Chương 160. Ngư ông
Chương 161. Nguy cơ
Chương 162. Di hoa
Chương 163. Khả nghi
Chương 164. Ngự rượu
Chương 165. Tứ ca
Chương 166. Mật thẩm
Chương 167. Lựa chọn
Chương 168. Ngủ đông
Chương 169. Noãn ngọc
Chương 170. Thanh toán
Chương 171. Vây Ngụy
Chương 172. Cầu mây
Chương 173. Hoàng trang
Chương 174. Nhớ nhung
Chương 175. Đầy tháng
Chương 176. Đậu đỏ
Chương 177. Phá trận
Chương 178. Không cam
Chương 179 + Chương 180
Chương 181 + Chương 182
Chương 183 + Chương 184
Chương 185 + Chương 186
Chương 187 + Chương 188
Chương 189 + Chương 190
Chương 191 + Chương 192
Chương 193 + Chương 194
Chương 195 + Chương 196
Chương 197 + Chương 198
Chương 199 + Chương 200
Chương 201 + Chương 202
Chương 203 + Chương 204
Chương 205 + Chương 206
Chương 207 + Chương 208
Chương 209 + Chương 210
Chương 211 + Chương 212
Chương 213 + Chương 214
Ngoại truyện 1. Mạch thượng hoa
Ngoại truyện 2. Niệm thanh mai
Ngoại truyện 3. Đào lý mãn thiên hạ (HẾT)

Chương 35. Long ân

1.5K 133 20
By changan9602

Thái Bình đi đến chính điện không lâu, liền có một tiểu nội thị đi đến trước cửa hậu điện, làm càn mà liếc mắt vào bên trong một cái.

Sau khi Hồng Nhụy trở về, vừa lúc bắt được người này, nhịn không được quát lên: "Lớn mật! Ngươi đến từ cung nào?"

Tiểu nội thị rụt cổ lại, vừa thấy thì ra chỉ là một cung nga, lại đứng thẳng lưng lên, bày ra lệnh bài bên hông, "Không lớn không nhỏ, nhìn đi, công công ta đến từ cung nào?"

Hồng Nhụy nhận ra lệnh bài kia, hầu hạ gần bên Thiên Tử mới có thể có lệnh bài như vậy. Tuy nói người này từ bên Thiên Tử, nhưng việc này nội thị sai rành rành, trong lòng Hồng Nhụy tuy sợ, nhưng ngữ khí lại không giảm nửa điểm tức giận, "Đã là người bên cạnh bệ hạ, hẳn phải biết muốn vào điện cần phải thông truyền trước, người ở bên trong chính là Thượng Quan tài tử."

Tiểu nội thị rốt cuộc đuối lý, cũng không tiện dây dưa cùng Hồng Nhụy, lập tức nghiêm túc nói: "Bệ hạ truyền triệu, mệnh tài tử đến trung đình diện thánh."

"Nhưng mà......" Hồng Nhụy đang muốn nói trên người tài tử có thương tích, trong điện liền vang lên thanh âm của Uyển Nhi.

Chỉ thấy Uyển Nhi đã mặc y phục, nhịn đau đi đến trước cửa điện, tiếng nói khàn khàn: "Thiếp, tuân mệnh." Nói xong, nàng nhìn về phía Hồng Nhụy, "Hồng Nhụy, nhanh nhanh đi vào, giúp ta trang điểm."

"Vâng." Hồng Nhụy cúi đầu, tiến lên đỡ Uyển Nhi, bước nhanh đi vào trong điện.

Thực mau, Hồng Nhụy giúp Uyển Nhi vấn tóc, vốn nên cài thêm trâm ngọc, Uyển Nhi lại xua tay nói: "Không trang điểm đến gặp quân vương tuy là không ổn, nhưng hôm nay cần phải không ổn như vậy." Vừa nói, nàng vội vàng nhìn lướt qua chính mình trong gương, xác nhận không còn sợi tóc nào còn sót lại, liền mệnh Hồng Nhụy đến đỡ, đi đến trung đình diện Thánh.

Võ Hậu mới đến Hàm Quang Điện truyền thẩm Thái Bình, sau lưng Thiên Tử liền tới trung đình Hàm Quang Điện, tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Lúc này Thiên Tử Lý Trị ngồi trên kiệu liễn, nhẹ nhàng xoa trán.

Đức An thấy Uyển Nhi đến gần, vừa cách kiệu liễn ba bước liền ra hiệu Uyển Nhi dừng bước.

Uyển Nhi mang theo Hồng Nhụy quỳ xuống đất dập đầu, "Thiếp, bái kiến bệ hạ."

Lý Trị cũng không phải lần đầu tiên thấy nàng, năm trước ở yến tiệc chiêu đãi vương tử Thổ Phiên, hắn đã gặp qua nàng. Khi đó vẫn là bộ dáng tiểu cô nương, hiện giờ xem ra, mặt mày đã nảy nở, trổ mã đến duyên dáng yêu kiều.

Chỉ là, mã cầu mang theo lưỡi dao kia quá mức sắc bén, một đao làm nàng bị thương không nhẹ. Cho nên, dù đã tĩnh dưỡng tám ngày, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.

Lý Trị an tĩnh nhìn nàng, cũng không mệnh nàng đứng dậy.

Uyển Nhi vẫn luôn duy trì tư thế dập đầu, vết thương kéo căng tấm tắc sinh đau, chỉ chốc lát sau liền đã đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Đức An tinh mắt, thoáng nhìn thấy thân thể nàng đang run rẩy. Hắn không khỏi nhìn về phía Thiên Tử một chút, thấp giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, tài tử còn có thương tích."

Lý Trị trầm giọng: "Trong lòng trẫm cũng có thương tích, ước chừng đã tra tấn trẫm mười lăm năm."

Đức An không dám nhiều lời, nhìn thấy ánh mắt Lý Trị truyền tới, hắn vội vàng mang theo tùy hầu đi xa, trung đình to như vậy chỉ còn lại Thiên Tử cùng tài tử.

"Quỳ gần đây." Lý Trị tiếp tục trầm giọng ra lệnh.

Uyển Nhi đứng dậy, nhịn đau quỳ dịch đến trước hai bước, lại lần nữa lễ bái, "Thiếp, bái kiến bệ hạ."

Lý Trị hơi khom người xuống, nắm lấy cằm nàng, để nàng chậm rãi ngẩng đầu, "Biết vì sao trẫm không cho ngươi đứng lên không?"

Uyển Nhi lặng im, không có lập tức trả lời.

"Mặc dù thoát khỏi Dịch Đình, chỉ cần cái tội danh kia vẫn còn, thì vĩnh viễn là tội thần chi hậu." Lý Trị cũng không muốn cùng nàng quanh co quá nhiều, hắn biết nàng là người thông minh, ngón tay già nua nâng gương mặt Uyển Nhi đón nhận ánh mặt trời chói mắt, "Loại tư vị này, sẽ đi theo ngươi một đời, thậm chí còn đi theo hài tử của ngươi một đời."

Uyển Nhi bị ánh mặt trời đâm vào khó chịu, thực mau đã nổi lên nước mắt.

Ánh mắt Lý Trị hơi trầm xuống, mỹ nhân rưng rưng im lặng như vậy, luôn làm người khác đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đau lòng. Hắn cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt của Uyển Nhi, đôi mắt nàng thật giống Thượng Quan Nghi, ôn nhu lại thanh triệt, nhưng mày liễu khẽ nhếch, vừa đúng mà phác họa ra một mạt lạnh lẽo.

Nếu hắn trẻ lại mười năm, bồi dưỡng một nữ nhân như vậy cùng Mị Nương tranh chấp, ai thua ai thắng có lẽ còn chưa rõ ràng.

"Là thiếp...... làm sai chuyện gì?" Uyển Nhi nhẹ giọng mở miệng, nước mắt trào ra hốc mắt, như là một con thỏ con đỏ mắt, tuyệt vọng để người khác xâu xé.

Cố tình, thỏ con này chỉ có quật ý, lại không có khiếp sợ.

Lý Trị buông lỏng tay, Uyển Nhi cuối cùng cũng có thể cúi đầu xuống, né tránh ánh mặt trời chói chang kia.

"Hôm nay không có, ngày sau chưa biết." Lý Trị nhìn về phía cửa điện Hàm Quang Điện khép hờ, hắn biết Mị Nương cùng bốn hài tử đều ở bên trong, chờ hắn đến nghe cái gọi là "chứng cứ vô cùng xác thực", định ra tội danh cuối cùng.

Uyển Nhi cúi đầu, "Có xảy ra chuyện gì, thiếp vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Lý Trị lại cười, "Ngươi phải rõ ràng, lời nào nên nói với trẫm, lời nào thì không nên nói với trẫm."

Uyển Nhi co lại mười ngón tay, vẫn ở trên mặt đất không nhúc nhích, nàng đã lĩnh ngộ ý đồ của Thiên Tử khi đến đây.

"Sau khi xong việc, trẫm hứa sẽ trả lại trong sạch cho ngươi." Lý Trị không cần làm rõ, hắn tin tưởng Uyển Nhi nghe hiểu được, "Hưng vong của Thượng Quan thị, tất cả đều do một ý niệm của ngươi, đừng làm cho trẫm thất vọng."

Lập tức đồng ý, ngược lại không thể tin.

Lý Trị hôm nay cũng biết sẽ không thu được một đáp án khẳng định, hắn chỉ đến mở màn, nói cho nàng, chỉ cần Mị Nương còn trên đời một ngày, hoặc là còn nắm quyền một ngày, bản án của Thượng Quan Nghi sẽ không ai có thể phản. Nếu muốn từ tội thần chi hậu biến thành vô tội chi thân, để Thượng Quan thị trở về thế gia trong sạch năm đó, Uyển Nhi chỉ có một con đường để đi, đó là đứng về phía Thiên Tử, trở thành ám tử của Thiên Tử.

Đối với Lý Trị, Võ Hậu thi ân với Thượng Quan Uyển Nhi như thế, chẳng qua là để những người trên triều đình nhìn thấy, cái gọi là dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, cho dù là tội thần chi hậu, chỉ cần có chỗ dùng, Võ Hậu đều có thể thu dùng.

Cho dù cách một mối hận diệt môn.

Lý Trị đoán rằng sau khi án mã cầu này chấm dứt, Võ Hậu nhất định sẽ lưu Uyển Nhi lại bên người, một cái ám tử dùng tốt như vậy, hắn không thể bỏ lỡ. Hiện giờ thế lực trong triều của Mị Nương rắc rối khó gỡ, muốn phế hậu lại cần có lý do trọng đại, như là tụ tập thần tử ý đồ mưu phản. Lý Trị cần một ít chứng cứ xác thực, để hắn có một đòn trí mạng, lúc gần đất xa trời còn có thể vì Đại Đường giải quyết tai họa ngầm cực đại này, để Thái Tử tương lai có một triều đình thanh tịnh.

Huyết mạch Thượng Quan thị, gia phong trong sạch, Trịnh thị ở Dịch Đình dạy nàng mười bốn năm, cũng là vì trấn giữ cạnh cửa Thượng Quan thị năm nào. Lý Trị cho nàng một hứa hẹn như vậy, hắn biết Uyển Nhi không có khả năng cự tuyệt.

"Đức An." Lý Trị đã nói hết những gì muốn nói, cũng nên vào Hàm Quang Điện nhìn xem hôm nay Mị Nương muốn kết thúc màn kịch này như thế nào?

Đức An mang theo đám tùy hầu chạy đến, "Nô tỳ ở đây."

"Đỡ trẫm vào điện." Lý Trị duỗi tay, Đức An quen thuộc mà đỡ lấy Thiên Tử, đỡ hắn dẫm lên bậc thang, từng bước một đi lên Hàm Quang Điện.

Chờ Thiên Tử đi xa, Hồng Nhụy đau lòng mà nâng Uyển Nhi dậy, phía sau lưng nàng, đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, thậm chí trên váy lụa tuyết trắng còn lộ ra một chút huyết sắc.

"Tài tử, nô tỳ đỡ người trở về nghỉ ngơi, sợ là phải thoa thuốc một lần nữa rồi."

Uyển Nhi lại thoải mái cười, nàng nhìn Lý Trị đi vào đại điện, nàng cuối cùng đã có thể yên tâm.

Lý Trị có lựa chọn của hắn, hắn nhảy vào bẫy của Võ Hậu cùng Thái Bình nhưng lại không tự biết. Hiện giờ Thiên Tử Đại Đường đã bước vào tuổi xế chiều, tóc mai hoa râm, rất nhiều sự tình đã lực bất tòng tâm. Hắn không phải là Tấn Vương thiếu niên lòng dạ thâm sâu năm nào, hắn chỉ là một đế vương già nua. Trái lại Võ Hậu, hiện giờ phong hoa chính mậu, xử lý chính vụ thuận buồm xuôi gió, rút đi ngây thơ hồn nhiên thuở niên thiếu, vứt đi tâm tư phong hoa tuyết nguyệt của nữ tử tầm thường, lòng nàng mang Đại Đường giang sơn vạn dặm, chính là hoàng điểu giương cánh muốn bay.

Uyển Nhi từng chứng kiến nàng cai trị Đại Chu, từng chứng kiến Nữ Hoàng có phong tư ngút ngàn trên Hàm Nguyên Điện được vạn quốc triều bái, từng chứng kiến năm tháng nữ tử đi trên đường không cần mang mạng che.

Võ Hoàng từng lấy thân phận nữ tử quân lâm thiên hạ, Uyển Nhi cũng từng lấy thân phận nữ tử bình phẩm văn chương của thiên hạ.

Đó là khoảng thời gian hồng trang triều đình diễm lệ tốt đẹp nhất, đã trải qua những năm tháng nữ tử như vậy, sao cần phải câu nệ danh vọng của gia môn?

"Trẫm phải nói cho người trong thiên hạ biết, chuyện thiên hạ chỉ cần nữ tử muốn làm, đều có thể làm được thật tốt!"

Những lời này lúc Võ Hoàng đăng cơ đã vang dội nói ra, như thanh sắt nóng khắc vào sâu trong tim Uyển Nhi, năm đó nàng thật sự cam tâm tình nguyện làm thần tử của Nữ Hoàng, chỉ vì khi đó Võ Hoàng đã đốt lên nhiệt tình trong trái tim nàng.

Khi đó Uyển Nhi cuối cùng đã hiểu rõ chính mình muốn cái gì? Nàng muốn người trong thiên hạ nhớ rõ nàng gọi là Thượng Quan Uyển Nhi, muốn người trong thiên hạ bởi vì nàng mà nhớ rõ Thượng Quan thị, không phải bởi vì nàng xuất thân từ Thượng Quan thị, cho nên mới có được hiển hách hôm nay.

"Cái nào nặng cái nào nhẹ, ta đã sớm minh bạch." Uyển Nhi khàn giọng thì thầm, mỉm cười nhìn về phía Hồng Nhụy, "Ngươi về sau cũng sẽ minh bạch."

Hồng Nhụy nghe được không hiểu ra sao, nàng càng lo lắng cho Uyển Nhi hơn, nhịn không được sờ sờ cái trán Uyển Nhi, "Tài tử, nô tỳ vẫn là đi mời thái y thôi." Lúc chạm vào, một mảnh ướt át, mồ hôi thấm ra đã sớm làm ướt tóc mai Uyển Nhi.

"Cũng được." Uyển Nhi cười khẽ, để Hồng Nhụy đỡ nàng, chậm rãi đi trở về hậu điện.

Trước đó, Thái Bình mang Xuân Hạ đi vào chính điện Hàm Quang Điện, mệnh Xuân Hạ đặt kinh Phật đã sao chép nhiều ngày chỉnh tề ở trước người.

"Con bái kiến mẫu hậu."

Từ khi nào Thái Bình đã không còn gọi a nương? Thái Tử Lý Hiền ở một bên cảm thấy chẳng qua chỉ mà một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng Anh Vương Lý Hiển cùng Ân Vương Lý Đán lại nghe thấy cực kỳ chói tai.

Bọn họ hoài niệm bộ dáng Thái Bình làm nũng mà gọi "a nương". Ít nhất lúc ấy, mẫu hậu một khi tức giận, chỉ cần Thái Bình ôm mẫu hậu nói mấy lời ấm áp, mẫu hậu liền có thể chuyện lớn hóa nhỏ mà cười một tiếng.

Hiện giờ sao lại thế này?

Lý Hiển lo sợ bất an, Lý Đán cũng tràn đầy bi thương.

Rõ ràng là người một nhà máu mủ tình thâm, lại rơi xuống nông nỗi không chết không ngừng như vậy. Hôm nay là Thái Bình, huynh trưởng cùng mẫu hậu, ngày mai thì sao? Có thể chuyện như vậy cũng rơi xuống trên người bọn họ chăng? Nếu thực sự có một ngày như vậy, còn có ai có thể đứng ra vì bọn họ mà cầu tình?

Võ Hậu lạnh lùng liếc nhìn kinh phật trước người Thái Bình một cái, trong tay cầm hai quyển chiết tử, "Thái Bình, đã biết tội chưa?"

Thái Bình ra vẻ vô tội, đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt Võ Hậu, "Con rõ ràng tuân theo yêu cầu của mẫu hậu, cấm túc tại Hàm Quang Điện, ngày đêm sao chép kinh văn, con không biết mình sai ở điểm nào?"

Võ Hậu cười lạnh, "Không biết sai ở điểm nào?" Nàng đưa hai quyển chiết tử cho Bùi thị đứng ở bên cạnh, "Đem qua đó, để nàng tự mình xem!"

Bùi thị tiếp nhận chiết tử, đi đến trước mặt Thái Bình, hai tay dâng lên, "Điện hạ."

Thái Bình nhận lấy chiết tử, mở ra quyển thứ nhất nhanh chóng lướt qua một lần, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lại mở ra quyển thứ hai, chỉ nhìn câu đầu tiên, liền nhảy tới tên quan viên ở cuối cùng.

Nàng không thể tin được mà nghiêng mặt sang, yên lặng nhìn Lý Hiền, cắn răng gọi: "Thái Tử ca ca."

Hai mắt Lý Hiền nhìn thẳng, phảng phất không nghe thấy Thái Bình khẽ gọi.

Thái Bình siết chặt chiết tử, lại nói: "Thái Tử điện hạ, xin hỏi hai quyển chiết tử này, chính là do người của Đông Cung đề lên?"

Lý Hiền nhàn nhạt nói: "Thật kỳ lạ, Thái Bình ngươi từ nhỏ lớn lên ở thâm cung, quan viên ngoài triều ngươi nhận biết được mấy người? Nhìn hai cái tên này, liền nói là người từ Đông Cung của ta, ngươi muốn dùng lý do này để xóa đi hiềm nghi ngươi mưu hại mẫu hậu sao?"

Lý Đán vội la lên: "Hiểu lầm! Mẫu hậu! Trong đó nhất định có hiểu lầm!" Hắn vừa muốn nói cái gì, Lý Hiển vội vàng túm chặt ống tay áo của hắn, ý bảo hắn không cần can thiệp vào ngay lúc này.

Lý Hiển lạnh run đánh giá Võ Hậu một chút, thấp giọng nói: "Sắc mặt của mẫu hậu cũng thay đổi! Lần này xảy ra chuyện lớn rồi!"

_____

Chú giải

Long ân: ân điển, ân tình lớn lao (chữ long này không phải rồng, tượng trưng cho vua).

Ám tử: gián điệp.

Phong hoa chính mậu: phong nhã hào hoa, tuổi trẻ đầy sức sống.

Continue Reading

You'll Also Like

33K 736 13
Tác giả: Hà Vi Phong Nguyệt Tình trạng: Hoàn thành Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Cổ đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Xuyên thư , Chủ công...
294K 15.9K 100
Ảnh hậu qua thời ly hôn công lược [ sống lại ] Tác giả: Tam Nguyệt đồ đằng Thể loại: BHTT, HĐ, vòng giải trí, HE Văn án: Quý Thần Ly cùng Minh Lãng...
12.7K 541 41
"Nàng không màng lưu luyến, còn ta lại cam tâm tình nguyện Chỉ vì một khoảnh khắc Bên bờ Mặc trì, ta chợt nhìn thấy Hoa đã nở một nửa " Mỗi độ xuâ...
37.8K 1.1K 11
Tác phẩm: Tra qua ta Omega mang con cùng ta lên oa tổng Tác giả: Kiến Tuy Tác phẩm loại hình: Nguyên sang - bách hợp - cận đại hiện đại - tình yêu Tá...