[Edit Beta/Hoàn] Phế thê trùn...

De Kisekirin

606K 43.2K 3K

Tên raw: 废妻重生 Tác giả: Kim Nguyên Bảo Edit + beta: Iris Số chương: 389 chương Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ... Mais

Chương 1. Kiếp trước
Chương 2. Trùng sinh
Chương 3. Thân thể chết tiệt
Chương 4. Hắn rất xui xẻo
Chương 5. Ô gia
Chương 6. Hắc Tuyển Dực
Chương 7. Phu quân của con
Chương 8. Quà
Chương 9. Ta sẽ giảm cân
Chương 10. Nam tử trẻ tuổi
Chương 11. Trường Sinh Bài
Chương 12. Bí thuật
Chương 13. Trứng của ngươi
Chương 14. Đây là con của huynh
Chương 15. Ngọc bài sinh mệnh
Chương 16. Cổ trùng
Chương 17. Thích muốn chết
Chương 18
Chương 19. Đừng nói
Chương 20. Nguyễn Trì Tranh
Chương 21. Chẳng ra gì
Chương 22. Đã xảy ra chuyện
Chương 23. Đáng đời
Chương 24. Mong là như vậy
Chương 25. Trở về Hắc phủ
Chương 26. Nỗ Mộc
Chương 27. Ta lại mập lên
Chương 28. Mục đích hôm nay đã đạt được
Chương 29. Xem kịch
Chương 30. Chọn cách hai
Chương 31. Đáng yêu
Chương 32. Tin y một lần
Chương 33. Lễ vật
Chương 34. Ô Bặc Phương
Chương 35. Ngươi còn mặt mũi để nói
Chương 36
Chương 37. Đều làm
Chương 38. Ngươi ngốc sao
Chương 39. Lợi ích
Chương 40. Miệng phục, tâm không phục
Chương 41. Vô sự hiến ân cần
Chương 42. Ngươi lợi hại như vậy
Chương 43. Điềm báo đại hung
Chương 44. Hắn là Thái Tử
Chương 45. Mệnh cách thay đổi
Chương 46. Thảm
Chương 47. Đây là...
Chương 48
Chương 49. Tức chết người không đền mạng
Chương 50. Khinh người quá đáng
Chương 51. Các ngươi có còn là người hay không
Chương 52. Trời cũng giúp cậu
Chương 53. Thì ra là hắn
Chương 54. Sắp nở
Chương 55. Nở rồi
Chương 56. Xuất giá tòng phu
Chương 57. Trưởng thành
Chương 58. Bị đánh
Chương 59. Một tiểu ác ma
Chương 60. Bị kim đâm
Chương 61. Thị tẩm
Chương 62. Ta đè chết ngươi
Chương 63. Thích làm nũng
Chương 64. Đánh nhau
Chương 65. Ngươi thật tốt
Chương 66. Có người muốn giết ta
Chương 67. Nôn ra
Chương 68. Ngươi không sao thật tốt quá
Chương 69. Lành ít dữ nhiều
Chương 70. Phu nhân của phụ thân khi dễ con
Chương 71. Mộng
Chương 72 - 74. Tết Thượng Nguyên
Chương 75. Các ngươi cẩn thận
Chương 76. Sao ca lại nhỏ vậy
Chương 77. Đệ đệ ruột tới
Chương 78. Ghen tỵ
Chương 79. Ngươi nguyện ý
Chương 80. Ba Sắc
Chương 81. Kết cục
Chương 82. Cức Hi
Chương 83. Quả thật là như thế này
Chương 84. Phu nhân đáng thương
Chương 85. Bọn họ khi dễ ta
Chương 86. Ngươi gạt người
Chương 87. Làm bậy
Chương 88. Bắt tay giảng hòa
Chương 89. Vận số năm nay không may mắn
Chương 90. Ngươi tức giận
Chương 91. Ngươi cút ngay
Chương 92. Đại yêu quái
Chương 93 - 95. Phân nhà
Chương 96. Ta nói cho ngươi một bí mật
Chương 97. Không ai giải được
Chương 98. Sớm muộn gì cũng nháo ra mạng người
Chương 99. "Đại lễ"
Chương 100. Rời đi
Chương 101. Vạn quỷ dạ hành
Chương 102. Chính là loại cảm giác này
Chương 103. Lột da giả
Chương 104. Ta không muốn lừa ngươi
Chương 105. Nhận được thiệp mời
Chương 106. Ô Thần Lưu
Chương 107 - 110. Tiệc mừng thọ quốc sư
Chương 111. Kiểm tra miệng vết thương
Chương 112. Ngươi không thấy dơ sao
Chương 113 - 117. Kiếp trước kiếp này
Chương 118. Cầu mà không được
Chương 119. Thiên chân vạn xác
Chương 120. Ngươi là đực
Chương 121. Nhất tố kinh nhân
Chương 122. Ô Ngạn Lê
Chương 123. Là cậu sơ sót
Chương 124. Đừng nói lời ngốc nghếch
Chương 125. Chúng ta về phòng đi
Chương 126. Không đủ mạnh
Chương 127. Nam nhân Ma tộc
Chương 128. Gặp lại Nỗ Mộc
Chương 129 - 132. Tứ tộc tiết
Chương 133. Người này thật tàn nhẫn
Chương 134. Ăn mày
Chương 135. Không hổ là đồ đệ ta
Chương 136. Lời này là thật
Chương 137. Tam Thất Thạch
Chương 138. Phát hiện chân tướng
Chương 139. Chợ đen
Chương 140. Liu liu mắc cỡ
Chương 141. Đừng bị hắn lừa
Chương 142. Ăn không no
Chương 143. Màu da
Chương 144. Lời nguyền chết chóc
Chương 145. Phu nhân là người có phúc khí
Chương 146. Báo danh kiểm tra
Chương 147. Danh sách bị sai
Chương 148. Thực là một mưu kế hay
Chương 149. Giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền
Chương 150. Chúng ta chia đều
Chương 151. Tứ thúc bao
Chương 152. Thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm
Chương 153. Đúng là một ông trùm nịnh nọt
Chương 154. Tiểu đổ di tình
Chương 155. Thiếp báo tang
Chương 156. Xuất hiện một nhân vật khó chơi
Chương 157. Không tiễn
Chương 158. Ảnh Trộm
Chương 159. Tiên Khí
Chương 160. Thật là đẹp
Chương 161. Là phúc không phải họa
Chương 162. Vậy lại cho vào tiếp
Chương 163. Thân càng thêm thân
Chương 164. Bò xuống liếm đất
Chương 165. Ô Trúc trở về
Chương 166. Đại tẩu tới
Chương 167. Là ai làm ngươi bị thương
Chương 168. Ta và ngươi có duyên phận
Chương 169. Ô Nhược, ta tới rồi đây
Chương 170. Đệ báo thù cho ca
Chương 171. Cao nhân này sẽ là ai đây
Chương 172. Ta muốn nhìn ngươi
Chương 173 - 176
Chương 177. Phản tác dụng
Chương 178. Loạn thành một nùi
Chương 179. Chú đào hoa
Chương 180 + 181. Quỷ sai
Chương 182. Hủy thi diệt tích
Chương 183. Trò chơi người lớn
Chương 184. Đừng dọa con
Chương 185. Ngươi đoán trước đi
Chương 186. Hẹn
Chương 187. Giết - -
Chương 188. Bạo cốt
Chương 189. Nóng quá
Chương 190. Nhân Trệ
Chương 191. Được công nhận
Chương 192. Nhận tội
Chương 193. Long ngự tân thiên
Chương 194. Lông ở đâu
Chương 195. Sống là người của ngài, chết là quỷ của ngài
Chương 196 - 199. Rời Thiên Hành quốc
Chương 200 - 202. Đến Tử Linh quốc
Chương 203 + 204. Tử Linh quốc
Chương 205. Đại gia tha mạng
Chương 207. Lời nguyền
Chương 208. Gặp quỷ a
Chương 209. Nam nam thụ thụ bất thân
Sơ đồ gia phả

Chương 206. Mạnh dữ vậy

2.3K 190 12
De Kisekirin

Edit + beta: Iris

Ô Nhược híp mắt, cậu thế mà lại bị xem thường.

Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên trong mắt cậu, cậu há to miệng về phía họ: "Ách xì — —"

Lập tức, một cỗ khí tức cường hãn từ miệng cậu bắn về phía đội ngũ yêu thú, tốc độ cực nhanh, ngoại trừ nam nhân anh tuấn thì đám người cười ha ha kia đều không phản ứng kịp, khí phong sắc bén đánh vào người yêu thú, giống như đang quất một roi thật mạnh vào người chúng, lũ yêu thú đột nhiên bị ăn đau, đâm thẳng vào vách tường thông đạo, tình cảnh rối nùi một cục.

Xa phu tặc lưỡi.

Ô Nhược kêu xa phu tiếp tục lên đường.

Lúc xa phu đánh xe đi qua người đội ngũ yêu thú.

"Ách xì ách xì — —" Ô Nhược ách xì liên tục mấy cái vào người nam nhân cao gầy, uy lực lúc này nhỏ hơn hồi nãy rất nhiều, nhưng khi đánh vào người, nam nhân cao gầy vẫn cảm thấy như bị quất cho mấy roi, tuy rằng không nhẹ không nặng nhưng lại làm hắn bực bội.

"Ta thao, ngươi hắt xì hay sét đánh a, mạnh dữ vậy."

Ô Nhược chà mũi, cười xán lạn: "Xin lỗi, gần đây ta bị phong hàn, chưa khỏe lại."

Chiêu này cậu học từ bí thuật Tán Ca của Tức Hoa khi ở trên thuyền, có thể chấn phá linh hồn, điều khiển nhân tâm thông qua âm thanh, hoặc là kích khởi sự phấn khích của đối phương, có thể giết người trong vô hình.

Nam nhân cao gầy lườm cậu.

Ô Nhược cười càng tươi, làm động tác khinh bỉ như nam nhân cao gầy làm lúc nãy.

Đản Đản cũng học theo, cười hì hì giơ ngón tay trắng nõn ra khinh bỉ nam nhân cao gầy, sau đó thi triển ma pháp Ma Hống mà Cức Hi dạy, hất văng bùn đất vào người bọn họ.

"Con mẹ nó, thằng oắt con chết dẫm này." Nam nhân cao gầy tức giận xắn ống tay áo lên.

Đản Đản cười khanh khách làm mặt quỷ với hắn.

"Này, ngươi nghiện chơi xấu rồi đúng không, hôm nay lão tử không giáo huấn ngươi, thì ngươi là đại gia của ta."

Đản Đản vội trốn ra sau lưng Ô Nhược, thăm dò nói: "Hi Hi nói, làm người xấu thì phải làm đến cùng, tiễn người chết thì phải tiễn đến Tây Thiên."

Ô Nhược thấy bé con đang vui nên cũng không cản bé lại, phất tay với nam nhân anh tuấn dẫn đầu: "Ngại quá, chúng ta đi trước nha."

Nam nhân anh tuấn híp mắt, đạm thanh nói: "Chúng ta sẽ đuổi kịp ngươi."

"Chờ ngươi đuổi theo." Ô Nhược dán phù hăng hái lên lưng đám yêu thú, bặc một tiếng đã biến mất trước mắt bọn họ.

Nam nhân cao gầy tức giận nói: "Con mẹ nó, đừng để ta gặp lại bọn họ, nếu không, lão tử sẽ chơi chết hắn."

Nam nhân anh tuấn quay đầu lại nói: "Ngươi không phải là đối thủ của hắn."

Nam nhân cao gầy: "..."

Sau khi xa phu bỏ xa đội yêu thú, vội nói với Ô Nhược: "Đại gia, bọn chúng không dễ chọc, nếu sau này ngài có gặp lại bọn chúng thì nhớ trốn xa chút."

"Bọn họ là ai?"

Xa phu lắc đầu: "Ngươi không phải là người của quốc gia này, có một số việc không tiện kể với ngươi."

Ô Nhược: "..."

"A a a a..." Quỷ Bà bị đánh thức, hỏi Ô Nhược đã xảy ra chuyện gì.

Ô Nhược kêu bà nằm xuống lại: "Ngài ngủ thêm lát nữa đi, thức dậy lần nữa là đến nơi rồi."

Đản Đản ngáp một cái, tự giác bò lên người Ô Nhược mà nằm ngủ.

Dã thú được dán phù hăng hái, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, lộ trình vốn hai canh giờ, vậy mà chỉ mới một canh giờ đã đến.

Đến Lược Thành, xa phu và mấy người Ô Nhược tiến vào thành, sau đó tự tìm nơi nghỉ ngơi, chờ ngày mai có khách trở về mạt trấn hoặc đi trấn nhỏ khác là lập tức rời đi.

Ban đêm ở Lược Thành không khác Thiên Hành quốc là mấy, khắp nơi thắp đèn sáng trưng, không giống với mạt trấn, tối đen như mực, không thấy đường gì hết.

Sau khi Ô Nhược từ biệt xa phu, thầm tính toán, bây giờ cậu ở đây lạ nước lạ cái, không hiểu gì về Tử Linh quốc, ở lại Lược Thành một đêm, khi nào biết rõ tình hình rồi sẽ tìm Hắc Tuyển Dực.

Quyết định xong, đầu tiên là cậu dẫn Quỷ Bà đi mua vài bộ y phục.

Mới đầu Quỷ Bà không muốn thay y phục, sau đó nghe được Ô Nhược có bạc thì mới chịu thay bộ y phục khác.

Tiếp theo, Ô Những lại mua cho bà một ít trang sức, còn mua cho Đản Đản mấy cái mặt nạ khác nhau, che hết toàn bộ khuôn mặt trừ mắt, mũi và miệng, vì cậu lo vô tình gặp phải kẻ thù của Hắc Tuyển Dực, sợ bọn họ nhìn thấy mặt Đản Đản lại nổi lên sát tâm.

Mua y phục trang sức xong, cậu lại dẫn theo hai người đến hiệu thuốc mua chút dược để đề phòng bất cứ tình huống nào, chưa đến một canh giờ mà cậu đã tốn tận ba ngàn lượng bạc, hên là trước khi rời khỏi Thiên Hành quốc, bọn họ đã đổi tất cả ngân phiếu thành bạc thông dụng của mỗi quốc gia, hơn nữa cậu còn đặt hết bạc vào trong không gian, nên bây giờ cậu không thiếu chút bạc này.

"Đến giờ Thân rồi — —" phu canh bên ngoài hiệu thuốc vừa gõ chuông vừa hét: "Đến giờ Thân — —"

Ô Nhược thấy canh giờ không còn sớm, liền dẫn Quỷ Bà, Đản Đản tới hiệu thuốc dưới lầu, sau đó thì thấy một nam nhân đang hoang mang ôm một oa nhi 4 tuổi vội chạy từ bên ngoài vào, đằng sau còn có một phụ nhân khóc lóc không ngừng.

"Đại phu, đại phu, ngươi mau khám cho con của ta đi."

Đại phu nhìn đứa bé rồi lắc đầu: "Vô dụng."

"Phịch" một tiếng, nam nhân quỳ xuống, nức nở nói: "Đại phu, ngài còn chưa nhìn thì làm sao biết không cứu được, nó còn nhỏ như vậy, còn chưa biết thế giới bên ngoài ra sao, sao ngài lại nhẫn tâm nhìn nó chết như vậy..."

Thê tử của nam nhân cũng quỳ xuống, liên tục dập đầu với đại phu: "Đại phu, cầu ngài cứu con trai của ta."

Đại phu cau mày kêu bọn họ đứng lên: "Các ngươi cũng đâu phải không biết chứng Khuyết Dương không có cách nào trị được, cho dù ta có khám thì cũng không biết cách chữa trị cho nó."

Phụ thân đứa bé nghe vậy thì khóc rống lên, hiệu thuốc tràn ngập không khí bi thương.

Những người khác nghe xong cũng lắc đầu ngao ngán.

Ô Nhược nhìn đôi vợ chồng kia, ôm Đản Đản đi qua người bọn họ.

"Cha, mẹ, hai người đừng khóc, Chiêu Nhi không sao hết." Đứa bé suy yếu an ủi phụ mẫu của mình, nó không muốn thấy cha mẹ thương tâm rơi lệ vì nó.

Giọng nói non nớt yếu ớt kia làm Ô Nhược dừng chân lại.

"Được, chúng ta không khóc, chúng ta không khóc." Phụ thân đứa bé vội lau nước mắt.

Ô Nhược quay đầu nhìn đứa bé mặt tái nhợt kia, không khỏi nhớ đến lúc Đản Đản an ủi cậu, cậu hơi do dự một chút, rồi đưa Đản Đản cho Quỷ Bà, đi lên hỏi: "Có thể cho ta khám thử không?"

Hai vợ chồng sửng sốt, vội nói: "Ngươi là đại phu?"

Ô Nhược lắc đầu: "Không phải, nhưng ta có học y thuật."

Cậu vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ là đứa bé này thật sự quá đáng thương.

Phụ thân đứa bé nghĩ ngay cả đại phu cũng bó tay rồi, cứ coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống đi, có lẽ vẫn còn một đường sinh cơ, hắn cắn chặt răng gật đầu: "Được, làm phiền công tử khám cho con trai ta."

Đại phu khuyên nhủ: "Công tử, đứa bé này bị chứng Khuyết Dương, hết cách chữa rồi."

Mấy người vây xem cũng thở dài nói: "Tử Linh quốc không có đại phu nào có thể trị được chứng Khuyết Dương."

Ô Nhược chưa từng nghe về chứng Khuyết Dương, nắm tay đứa bé rồi bắt mạch, đứa bé này trông giống như vừa vớt ra từ động băng vậy, làn da lạnh băng, thân thể cứ run rẩy không ngừng, trong cơ thể toàn là hàn khí, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo, bây giờ cơ thể của đứa bé này đã bị hỏng hoàn toàn, có thể nói là đã bước một chân vào quỷ môn quan.

Cậu nhíu mày, cậu chưa từng gặp loại bệnh này bao giờ.

"Công tử, con trai ta còn cứu được không?" Phụ thân đứa bé ôm hy vọng hỏi.

Ô Nhược nhíu mày: "Trời sinh hàn thể hả?"

Mẫu thân đứa bé khóc lóc nói: "Không phải trời sinh, nhưng lúc một tuổi đã bị loại bệnh này."

Ô Nhược thấy đứa bé chậm rãi nhắm mắt lại, biết đứa bé này sắp không xong, vội nói: "Ta có một biện pháp hẳn là có thể tạm thời khắc chế hàn khí, không biết các ngươi có nguyện ý thử không?"

Hai vợ chồng biết con của mình sắp đi đời, cũng vội gật đầu: "Bất kể công tử dùng phương pháp nào, chúng ta đều nguyện ý thử."

Ô Nhược giả bộ lấy đồ từ eo trên túi, nhưng thực ra là lấy viêm cổ trùng mà Nỗ Mộc đã đưa cho cậu ra, bề ngoài trông giống con tằm màu đỏ, dài khoảng ba tấc, thân thể mềm mại, thoạt nhìn cực kỳ vô hại, nhưng nếu người thường tiếp xúc với nó thì sẽ bị liệt hỏa trong cơ thể nó đốt thành tro.

Cậu vừa niệm chú vừa đặt viêm cổ trùng lên mu bàn tay đứa bé.

Viêm cổ trùng chui vào mu bàn tay đứa bé, người xung quanh không khỏi nín thở, tận mắt thấy con sâu chui vào thân thể đứa bé, ung dung bơi lội bên trong, mọi người không rét mà run.

Đại phu thấy đứa bé vẫn không nhúc nhích, thở dài: "Quả nhiên vẫn vô dụng."

Cha mẹ đứa bé nghe vậy, không khỏi khóc lớn: "Chiêu Nhi, Chiêu Nhi của ta a."

Ô Nhược rũ mí mắt, cậu đã cố gắng hết sức rồi.

Thật ra cậu chỉ vừa nghĩ ra là nhiệt khắc hàn, nên mới lấy viêm cổ trùng ra thử, chính cậu cũng không chắc chắn là có thể cứu được đứa bé hay không.

Những người khác lại thở dài lần nữa: "Đứa bé đáng thương."

Ngay sau đó, có người hưng phấn hô lên: "Đứa bé cử động kìa."

Cha mẹ đứa bé vội ngẩn đầu, thấy mí mắt con trai hơi nhúc nhích, đôi môi tái nhợt dần có huyết sắc, hơn nữa làn da và nhiệt độ cơ thể không còn lạnh lẽo như lúc trước nữa.

"Chiêu Nhi? Chiêu Nhi?" Cha mẹ đứa bé vui mừng kêu lên.

Một lát sau, đứa bé chậm rãi mở mắt, suy yếu kêu lên: "Cha, mẹ..."

Cha mẹ đứa bé lại khóc rống lên: "Thật tốt quá, thật tốt quá, Chiêu Nhi của chúng ta không sao rồi."

Mọi người khiếp sợ nhìn Ô Nhược: "Vị công tử này có thể trị được chứng Khuyết Dương? Điều này có phải nghĩa là chứng Khuyết Dương ở tụi nhỏ được cứu rồi không?"

Đại phu vội hỏi: "Công tử, ngài làm thế nào chữa được vậy? Ngài có thể dạy lại cho ta không?"

Ô Nhược cau mày: "Lúc nãy ta đã nói là chỉ tạm thời khắc chế hàn khí trong cơ thể đứa bé thôi, một khi liệt hỏa trong cơ thể cổ trùng hao hết thì bệnh sẽ tái phát, trước khi bệnh tái phát, vẫn nên tìm biện pháp trị liệu thì hơn."

"Một cổ trùng có thể duy trì được bao lâu?"

"Với thân hình đứa bé thì duy trì được khoảng hai năm, nếu là người lớn thì nhiều nhất chỉ có nửa năm."

"Vậy đợi liệt hỏa trong người cổ trùng hết, lại thả thêm con khác vào không được sao?"

Ô Nhược lắc đầu: "Cứ để cổ trùng trong cơ thể nhiều năm sẽ có hại, hơn nữa có lẽ cổ trùng tiếp theo sẽ không còn tác dụng như con đầu tiên."

Cậu không muốn khiến nhiều người chú ý, xoay người bế Đản Đản thì thấy phía trước có nam nhân anh tuấn và nam nhân cao gầy đang đứng.

°°°°°°°°°°

Đăng: 30/1/2022

Continue lendo

Você também vai gostar

678K 30K 108
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , 1x1, HE , Tình cảm , Dị thế , Xuyên việt , Ngọt sủng , Trọng sinh , Tùy thân không gian , Làm ruộng , Sinh tử...
272K 19.7K 110
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
1.6M 129K 196
NẾU BẠN LÀ NGƯỜI NGHIÊM TÚC, KHÔNG THÍCH VĂN CÓ TEENCODE VÀ CHỬI TỤC XIN ĐỪNG VÀO ĐỌC VÀ CM DROP TRUYỆN. THANKS. Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Tì...
1.1M 88.3K 82
Tựa Trung: 重生后他被迫营业 Tựa Việt (tạm dịch): Sau khi sống lại bị ép tương tác tốt.* Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ - 猫界第一噜 (*)被迫营业, một cụm tiếng lóng, t...