Chương 24

11.3K 840 52
                                    

"Thở đi."

"Hả?" Lạc Miểu hơi chóng mặt.

Khoảng cách hai người rất gần, dường như cậu có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Tống ảnh đế, mùi hương này đối với cậu mà nói quả thật như thuốc mê, ngửi thấy là đầu óc bắt đầu trì độn, mê man.

Ngón tay Tống Thịnh Trạch ma sát cách lớp vải, anh mới vừa dùng nước giếng rửa tay, trong lòng bàn tay còn hơi lạnh, nhưng bụng dưới nhóc con rất ấm áp, dán lên một lúc, anh rõ ràng cảm nhận được thân thể của đối phương run nhẹ lên, cuối cùng vẫn không dám né tránh, thật ngoan nha...

"Tôi nói cậu thở đi." Tống ảnh đế ngước mắt nhìn tiểu trợ lý gần như đã mất khả năng hô hấp, "Nín thở không khó chịu? Hả?"

"A, phải.." Bị tầm mắt của đối phương chạm tới, Lạc Miểu cảm giác như đầu quả tim tê rần, như bị dòng điện chạy qua, theo bản năng hít một hơi.

Tống Thịnh Trạch lắc đầu: "Không đúng."

Lạc Miểu mờ mịt, hoàn toàn không biết Tống Thịnh Trạch nói cái gì không đúng, cậu chỉ có thể cảm nhận được bàn tay đặt trên bụng cậu man mát, từ từ tạo áp lực...

Bụng dưới nhất thời như dấy lên một đám lửa...

Cũng may Tống ảnh đế nhanh chóng buông lỏng trợ lý nhỏ sắp tự bốc cháy ra: "Cách hô hấp của cậu không đúng, sẽ ảnh hưởng đến việc phát âm."

Cảm giác mát mẻ trên bụng lui đi, Lạc Miểu mờ mịt không biết làm sao, còn có chút bất mãn không hài lòng, nói thầm: "Hít thở... Còn có thể thở thế nào..."

Một giây sau, hai mắt Lạc Miểu đột nhiên trợn to.

Tay cậu bị giữ lại, Tống Thịnh Trạch đưa chúng đặt trên bụng của mình.

Giọng nói từ tính của nam nhân khàn khàn: "Tự mình cảm thụ một chút."

Lạc Miểu sắp điên mất, nhịp tim nhảy lung ta lung tung, nào còn có thể cảm thụ được cái gì, đầu ngón tay phát run.

"Phốc ~" Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, "Cậu làm gì vậy? Cù lét tôi hả? Tay nhỏ cũng rất có khả năng đấy, không sợ ngứa cũng bị cậu làm buồn cười."

Vừa nói như thế, Lạc Miểu càng không ổn hơn, cái gì mà tay nhỏ rất có khả năng? Đến cùng anh muốn làm gì?

Tống Thịnh Trạch hắng giọng: "Được, không đùa cậu nữa, tay để đây, nghiêm túc vào, cơ bụng anh đây không phải là ai cũng sờ được, cậu chiếm tiện nghi lớn rồi."

Là chiếm tiện nghi... thân thể nam thần...

Lạc Miểu đỏ mặt đưa tay đặt trên người ảnh đế nhà mình một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống ảnh đế: "Này??"

"Cảm nhận được chứ? Còn một nơi khác." Tống Thịnh Trạch dẫn dắt bàn tay nhãi con dời xuống, vòng qua hông của mình, "Nơi này... Cũng cảm nhận một chút."

Lạc Miểu cố gắng bình tĩnh, thu liễm lại cảm xúc ngượng ngùng, hai tay đặt trên eo và cơ bụng Tống Thịnh Trạch.

Thật sự không giống nhau!

[ĐM- HOÀN] Ảnh đế gặm cỏ gần hangWhere stories live. Discover now