Chương 53

1K 59 2
                                    




Nếu nói Nghiêm Bách Tông có khuyết điểm gì, vậy có lẽ chính là quá đứng đắn.

Đứng đắn vốn là một từ ngữ tốt, nhưng mà quá đứng đắn, cũng ít nhiều sẽ có chút phong kiến và chủ nghĩa đại nam tử, ngẫu nhiên còn có chút chất phác không thú vị, giống như ông thầy đồ. Nhưng may mà con người hắn tính tình ngay ngắn không hung ác, sẽ không khiến người ta chán ghét. Cũng có lẽ là do tính tình hắn như vậy, ba mươi năm gợn sóng không sợ hãi tứ bình bát ổn*, mới bị tao khí của Kỳ Lương Tần đâm ra một lỗ.

*Tứ bình bát ổn: bốn phía yên bình, tám phương ổn định.

Nghiêm Bách Tông đem việc này quy kết do Kỳ Lương Tần là một đồng chí, hơn nữa thực rõ ràng là một số 0. Ở trong mắt hắn, giữa số 0 và đàn ông vẫn có khác nhau. Một 0 tình nguyện thần phục dưới đũng quần đàn ông, đại khái cũng coi như một nửa phụ nữ. Hắn có dục vọng với một người đàn ông như vậy, cũng là bản năng động vật.

Nghiêm Bách Tông hút thuốc yên lặng nghĩ, trong đầu hiện lên không ngừng, vẫn là tấm lưng tinh tế mượt mà kia.

Eo nhỏ mông tròn, chân dài thẳng tắp.

Có một số việc giống như lũ xuân ập đến một con đê, lũ xuân tới mãnh liệt, mặt nước càng ngày càng cao, con đê kia dường như tùy thời đều có khả năng vỡ ra, nhưng cũng vẫn luôn vững chắc không thể phá. Mãi đến một ngày con đê này bị thủng một lỗ cực kỳ nhỏ, có lẽ chỉ là một cái hang kiến, nhưng hồng thủy rất mạnh, một phát không thể vãn hồi, con đê ngàn dặm cũng nháy mắt hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Ngày mùa hè nóng bức, miệng vết thương liền lành chậm một chút. Lúc Kỳ Lương Tần đổi băng gạc cho vết thương, phát hiện miệng vết thương có một chút nhiễm trùng.

"Vẫn là đi bệnh viện nhìn một chút đi, cũng để yên tâm. Chân bị thương thì lành sớm một chút mới tốt, " lão thái thái đang muốn ra ngoài dặn dò: "Bảo Nghiêm Viện đi với con."

"Em không có rảnh, em hẹn người rồi, em thấy anh cả có nhà, kêu anh ấy đưa anh đi đi."

Nghiêm Viện nói xong liền đi tìm Nghiêm Bách Tông. Kỳ Lương Tần ăn mặc chỉnh tề, quả nhiên thấy Nghiêm Bách Tông tiến vào, hỏi: "Nghiêm Viện nói vết thương của cậu nhiễm trùng à?"

Kỳ Lương Tần gật đầu, Nghiêm Bách Tông đi đến bên giường ngồi xuống: "Tôi nhìn xem."

Kỳ Lương Tần có chút ngượng ngùng, nhưng mà cũng ngại cự tuyệt, cậu liền cởi băng gạc, miệng còn ngại ngùng nói: "Che kín, có chút mùi."

Nghiêm Bách Tông cũng không giống như để ý, nắm cổ chân cậu nâng chân cậu lên một ít, nhìn nhìn: "Có hơi mưng mủ, đi thôi, đi bệnh viện xem."

Nhưng mà lần này Nghiêm Bách Tông cũng không có nâng cậu, cậu ở phía sau khập khiễng đi theo, Nghiêm Bách Tông ra cửa, nói: "Tôi đi lái xe tới đây, cậu ở ngay đây đi."

Kỳ Lương Tần gật gật đầu, đứng ở trong sân. Ánh mặt trời tháng bảy nóng bức dị thường, cậu đứng ở dưới tán cây chờ Nghiêm Bách Tông tới đón cậu.

Lần này không đi bệnh viện, đi bệnh viện làm thủ tục rất phiền toái, chút vết thương nhỏ này phòng khám nhỏ có thể giải quyết. Nghiêm Bách Tông dẫn cậu đến một phòng khám tên là "Thụy Hiên" xử lý và băng bó. Bác sĩ phòng khám kia dường như quen biết Nghiêm Bách Tông, còn hỏi: "Đây là...?"

Xuyên Thư Liêu Hán Chi Công LượcWhere stories live. Discover now