Chương 17

1.1K 61 4
                                    




Buổi tối lúc đi ngủ, Kỳ Lương Tần vẫn luôn nghĩ, cậu phải phát tài như thế nào.

Nghiêm gia bên này cậu không chiếm được tiền bạc gì, cậu phải đi ra ngoài làm việc mới được. Vì thế cậu liền đem ý tứ của mình nói với Nghiêm Tùng Vĩ.

"Còn về nhà hàng bưng bát đĩa hả?" Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Không được, lúc trước chúng ta đã nói rồi, cậu kết hôn với tôi rồi cũng không cần làm việc."

Nghiêm Tùng Vĩ nói xong nghiêng người nhìn cậu nằm dưới đất: "Như thế nào, tiền tiêu sạch rồi à?"

"Không phải, tôi chỉ là nghĩ, tôi không thể cứ luôn ở nhà như vậy, tương lai tôi rời khỏi Nghiêm gia chung quy còn phải làm việc, vẫn luôn ở nhà, người cũng tách rời với xã hội."

"Bằng cấp của cậu có khả năng làm cái gì, " Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Nếu không cậu tới công ty làm, an bài cho cậu một chức vụ nhàn tản?"

"Được sao?"

"Phải khuyên nhủ lão thái thái, bà không phải quá đồng ý."

Nghiêm lão thái thái đại khái là thực chướng mắt loại người bằng cấp thấp như cậu, không muốn bị vướng cái thanh danh dùng người không khách quan, công ty Nghiêm gia xưa nay chú ý công bằng công chính. Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Ngày mai tôi đề cập với bà ấy một chút."

Kỳ Lương Tần nằm dưới đất, nghĩ mình có thể làm cái gì.

Công việc trước kia của cậu, là làm môi giới bất động sản, chỉ có điều miệng cậu ngốc, làm hơn nửa năm, cũng không bán đi được một căn, chỉ có thể mỗi tháng lãnh tiền lương chết. Trước khi làm môi giới thì cậu làm ở một xí nghiệp nhà nước, đãi ngộ cũng được, chỉ là đầu óc nhất thời chập mạch, nghĩ thừa dịp trẻ tuổi giao tranh một phen, cho nên từ chức.

Có điều cậu cũng không phải thực hối hận, đi làm ở xí nghiệp nhà nước thì ổn định, nhưng tiền lương cũng quả thật không tính là quá cao, cách giấc mộng mua nhà mua xe của cậu quá xa. Nhưng cậu là gay, còn là một gay tuổi không chờ người nữa, đi làm ở xí nghiệp nhà nước cậu không thấy tương lai của mình, cho nên quyết định từ chức, đi bán nhà đất. Nhà đất không dễ bán, chỉ là bán một căn ăn nửa năm, lợi nhuận cực lớn, tuy rằng bởi vậy mà cơ hội kiếm đồng tiền lớn của cậu không cao, nhưng chung quy cũng có, mặc dù chỉ có một chút cơ hội, cũng tốt hơn công việc đi chín về năm trước đó của cậu một chút.

Đời người dù sao vẫn cần hy vọng. Cậu không giống những thẳng nam đó, cậu hướng tới cuộc sống bình thường, chỉ là lại không thể đi sống cuộc sống bình thường. So sánh với sinh hoạt ổn định ở xí nghiệp nhà nước, làm người môi giới tuy rằng thống khổ, nhưng chung quy có một chút hy vọng.

Cậu muốn kiếm đồng tiền lớn, sau đó tìm một nam nhân tốt ưu tú. Ở trong mộng cậu cũng có thể cười ra tiếng, Nghiêm Tùng Vĩ bị tiếng cười há há của cậu làm bừng tỉnh, tức giận nắm gối đầu lên đập cậu. Ai biết Kỳ Lương Tần ôm gối đầu vào trong ngực, nước miếng cũng sắp chảy ra.

"Ngày hôm qua cậu mơ cái gì hả, cười nhộn nhạo như vậy." Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Tùng Vĩ vừa đánh răng vừa hỏi.

"Tôi nằm mơ sao?" Kỳ Lương Tần ngồi dưới đất, còn buồn ngủ mà nhìn hắn.

Xuyên Thư Liêu Hán Chi Công LượcWhere stories live. Discover now