Chương 2

2.4K 122 5
                                    




Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cậu nhanh chóng dán phía sau cửa nghe, chợt nghe thấy Nghiêm Bách Tông khụ một tiếng hỏi: "Dì Xuân, người trong phòng lão nhị là ai?"

"Chính là cái đó..." Hiển nhiên dì Xuân không biết nên xưng hô cậu như thế nào: "Kỳ tiên sinh, Tùng Vĩ..."

"À. Tôi thấy bên trong đèn sáng, còn tưởng rằng lão nhị trở lại."

Hiển nhiên dì Xuân cẩn thận hơn một ít, có lẽ là sợ cậu nghe được, âm thanh đè thấp rất nhiều. Cậu chỉ nghe được Nghiêm Bách Tông ừm vài tiếng, bên ngoài liền không còn âm thanh. Cậu trộm đẩy cửa ra, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra ngoài, trong phòng khách đã không có người.

Cậu thở ra một hơi, về giường ngồi, lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có rất nhiều ánh sáng. Cậu quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy đèn ở căn phòng đối diện sáng lên.

Lần đầu tiên Kỳ Lương rình coi Nghiêm Bách Tông, cũng không phải là do bất cứ dục vọng xấu xa gì, cậu chỉ là đơn thuần thấy mới lạ. Miêu tả trong tiểu thuyết nói, nhà họ Nghiêm gia đại nghiệp đại, ở một căn biệt thự siêu lớn hình chữ H, phòng khách ở khu ngang, đó là khu vực công cộng, hai bên chính là bốn căn phòng ở. Nhưng mà ý tứ chính là, căn phòng Kỳ Lương Tần ở cùng với căn phòng Nghiêm Bách Tông ở vừa lúc đối diện, ở giữa cách một cái hoa viên nhỏ.

Hiện giờ là cuối mùa xuân, thời tiết chuyển nóng, bởi vậy hai bên cửa sổ đều mở, hương khí trong hoa viên cuối mùa xuân có chút thơm ngọt, giống như làn gió buổi tối mang theo cảm giác ấm áp. Không biết có bao nhiêu buổi đêm, Kỳ Lương Tần trộm ngồi ở trước giường, giống như đói khát nhìn căn phòng đối diện, rình coi nhất cử nhất động của Nghiêm Bách Tông. Y cũng sẽ cố ý kéo bức màn phòng mình ra, sau đó mặc quần áo dâm đãng đi tới đi lui trước cửa sổ.

Kỳ Lương rất ngạc nhiên, có phải thật sự có thể nhìn thấy hay không. Vì thế cậu chép chép miệng, ngượng ngùng đi đến phía trước cửa sổ.

Kết quả cậu lập tức mở to hai mắt, cậu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đang tắm.

Cửa sổ phòng tắm cũng không lớn, bức màn còn thường thường bay lên che chắn tầm mắt cậu. Bả vai Nghiêm Bách Tông vừa rộng vừa dày, sống lưng rộng lớn, bởi vì thân 189 đủ cao, cho nên eo lưng cũng là hình dáng thon dài mà cậu yêu nhất, miêu tả trong tiểu thuyết nói là eo chó đực khiến người ta miên man bất định, bờ mông chật hẹp mà cao ngất, có một loại gợi cảm ẩn nhẫn căng đầy sức bật, bắp đùi tráng kiện tràn ngập cảm giác lực lượng, cẳng chân thực thẳng, chúng nó hợp thành hai cái chân dài, có lớp lông tinh mịn màu đen bị nước làm ướt nhẹp dán ở phía trên. Hiện giờ người này đưa lưng về phía cậu, cậu không nhìn được càng nhiều, nhưng mà không cần nhìn cậu cũng biết chính diện là bộ dạng thế nào, ngực bụng cơ bắp ẩn chứa sức co giãn như thế nào, nhân ngư tuyến đường cong rõ ràng như thế nào, cái vật nào đó khiến tim người ta đập nhanh và run rẩy như thế nào. Cậu nhìn hai tay Nghiêm Bách Tông xoa xoa tóc, bọt nước theo đường cong cơ bắp hắn chảy xuống, tràn ngập một loại sắc đẹp mạnh mẽ rắn chắc.

Kỳ thật cậu nhìn cũng không có rõ ràng như vậy, chỉ có điều mỗi một chương của tiểu thuyết này cậu đều xem qua rất nhiều lần, đối với thân thể Nghiêm Bách Tông cậu xa lạ lại quen thuộc, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người thật, chỉ là dường như ngay cả hoa văn cơ bắp và mỗi một sợi lông của hắn cậu đều rất quen thuộc. Nghiêm Bách Tông không phải là loại hình cường tráng và bưu hãn tục tằng, hắn càng giống một thân sĩ, hơi có vẻ lạnh lùng và khoảng cách, cơ bắp trên người vừa vặn, thuộc loại điển hình mặc quần áo lộ gầy cởi quần áo lộ thịt, hắn tràn ngập hơi thở thân sĩ và cấm dục trưởng thành, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được lực lượng của hắn, dưới tây trang giày da lộ ra hơi thở hormone không cách nào che giấu. Người này ở ngay đối diện cậu tắm rửa, Kỳ Lương miệng khô lưỡi khô, vẻ mặt đỏ bừng, dường như cậu cảm nhận được cái loại hơi thở bức người này, cúi đầu ngại ngùng nhìn tiếp, cảm thấy vạn phần mất thể diện.

Xuyên Thư Liêu Hán Chi Công LượcOnde histórias criam vida. Descubra agora