Chap 106

2K 136 18
                                    

Hụhụ,  sorry các bạn vì sự chậm trễ này. Chả là tui mới thi hết kỳ xong nên hôm nay mới có thgian rảnh chính thức để edit tiếp. Thời gian qua tui nhặt gạch đá đủ để xây nhà mấy tầng rồi nên hôm nay chỉ dám đăng chap mới trong âm thầm lặng lẽ :v hụhụ
Tui hứa sẽ chăm edit để hoàn thành bộ truyện này ~~
Bây giờ thì đọc tiếp nào. Tén ten...
===============================
- Tuấn Khải, em có thể vào được không?
Thiên Tỉ từ cửa nhìn vào trong phòng Vương Tuấn Khải, hiện tại anh đang ngồi một mình trầm ngâm, đôi mắt kia có đôi chút phiền muộn nhìn về một khoảng không gian vô định.
- Em vào đi. - Anh đưa mắt nhìn về phía cậu, chậm rãi nói.
- Em có một việc muốn hỏi anh. - Thiên Tỉ bám chặt bàn tay vào phía sau chiếc ghế tựa, trong lòng có chút lo lắng.
Anh đưa mắt nhìn cậu, trong ánh mắt có chút bất an chính là anh đã đoán được Thiên Tỉ đang muốn hỏi anh điều gì.
- Tuấn Khải, không phải là em ghen tuông điều gì nhưng em muốn hỏi anh về mẹ của Roy… cô ấy là người như thế nào?
- Là một người phụ nữ có thể đánh đổi mọi thứ vì tình yêu?
- Vì sao cô ấy lại từ bỏ Roy.
- Jackson. - Vương Tuấn Khải đưa bàn tay mình nắm lấy tay cậu kéo cậu mà ôm vào lòng. - Có những việc em không nên biết thì tốt hơn. Mọi thứ đã quay về đúng vị trí của nó, chúng ta hãy sống một cuộc sống bình yên hiện tại.
Thiên Tỉ tựa đầu mình vào lòng ngực ấm của anh, nghe trái tim của anh đang đập mạnh. Cậu biết là anh có nhiều điều không muốn nói ra với cậu, cậu hiểu là anh chỉ lo lắng cho cậu. Cuộc sống hiện tại thật êm ái, cả nhà ba người sống hạnh phúc dưới một mái nhà nhưng trong lòng cậu vẫn thật bất an.
- Anh có tin tức của họ chưa? - Là Thiên Tỉ đang nói về Vương phu nhân và Chí Hoành.
Vương Tuấn Khải lắc đầu:” Từ ngày hôm đó, cơn mưa như xóa sạch tất cả mọi thứ… biến mất giống như hạt mưa tan đi.”
- Em chỉ sợ, rồi một ngày nó sẽ thành một cơn bão lớn… - Thiên Tỉ lo lắng.
- Đừng lo, dù là cơn bão kia có lớn thế nào, dù bầu trời không có một chút ánh sáng chỉ cần em nắm chặt bàn tay anh, anh sẽ không bao giờ buông em ra.- Tuấn Khải nắm chặt bàn tay Thiên Tỉ mà nói tiếp. - Jackson, ngày mai theo anh đến một nơi.
- Em sẽ theo anh đi bất cứ nơi nào. - Thiên Tỉ áp má mình vào lòng ngực anh, tìm kiếm hơi ấm.
************
Tại nhà hàng, Trúc Chi ăn mặc đơn giản trên gương mặt cũng không quá cầu kì như lúc gặp Roy, chỉ thấy trên gương mặt cô ta đầy sự nham hiểm.
- Trúc Chi tiểu thư hôm nay hẹn gặp tôi, e là không phải là việc nhỏ?
- Tổng biên tập Lâm lại quá đa nghi rồi. - Trúc Chi e lệ nói. - Chỉ là dạo này thấy tòa soạn của anh có vẻ không có tin tức nào thật sự gây chú ý, tôi và anh dù sao cũng có mối quen biết.
- Cô có tin tức gì cho chúng tôi sao?
- Một tin vô cùng có giá. - Trúc Chi nhếch đôi môi to son màu đỏ tươi mà nói.
Tổng biên tập Lâm vô cùng hào hứng, tờ báo điện ảnh của anh gần đây chẳng có một tin nào thu hút, chỉ vài ba tin scandal của các diễn viên nước ngoài không đáng quan tâm.
- Liên quan đến Hạ Mĩ Kỳ. - Trúc Chi khẽ che miệng cười.
- Là diễn viên Hạ Mĩ Kỳ, bạn gái của tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị. - Lâm chủ biên hơi e ngại, cô gái này chẳng phải có đại gia như Vương Thị chống lưng ư.
- Sợ rồi sao, tòa soạn của anh dù sao cũng là một tờ báo có danh tiếng, khi tin tức về cô ta được tung lên… dù là 10 Vương Thị cũng không thể nào cứu nổi.
- Là tin tức gì, thật sự có giá trị như vậy? - Tổng biên tập Lâm tò mò.
Trúc Chi nhếch môi cười thầm… cô nhất định phá nát cái sự nghiệp của Hạ Mĩ Kỳ.
Buổi sáng hôm sau, Thiên Tỉ ngồi trên bàn ăn đọc tờ báo sáng sớm liền nhìn thấy hình của Mĩ Kỳ được in lớn trên mặt báo với tiêu đề khá bất ngờ. Thiên Tỉ hơi hoàng hốt đưa về phía Vương Tuấn Khải, xem ra việc lần này không đơn giản.
- Cô bé đó hiền lành, vốn không phù hợp với cái nghề đầy sự thị phi đó. Có sự ghen ghét hãm hại nhau là việc khá bình thường. - Anh nhìn qua mà nói. - Người làm nên việc này cũng thật biết chọn thời điểm, Roy vừa bay sang Mỹ vào sáng sớm… đây là muốn giết chết con mồi không còn vật cản.
- Mĩ Kỳ có lẽ sẽ không thể vượt qua. - Thiên Tỉ lo lắng.
- Nếu con bé đã chọn cái nghề đó thì phải tự mình học cách đứng lên. - Vương Tuấn Khải vỗ vai Thiên Tỉ . - Nếu không thể đứng lên, vẫn còn đủ thời gian để Mĩ Kỳ chọn một công việc phù hợp hơn, em đừng quá lo lắng anh không tin bao nhiêu năm sống trong sự cay nghiệt của nghề nhiệp con bé vẫn yếu đuối như ngày nào.
Thiên Tỉ nghe lời anh nói có chút đúng đắn, Mĩ Kỳ phải tự biết đứng trên đôi chân của mình mà vượt qua những thứ thị phi buộc phải có.
Mĩ Kỳ cầm tờ báo trên tay, điện thoại trên tay reo liên tục… nước mắt ở khóe mi bắt đầu rơi xuống. Hiện tại cô đang sống ở trong căn hộ của Roy nên các nhà báo lại đang bao vây quanh cổng, Roy vừa đi công tác thì việc không hay lại xảy ra… lần này không có Roy bên cạnh khiến cô cảm thấy vô cùng khó khăn.
Nằm trốn trong chiếc chăn lớn trên giường, cô không muốn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Cô muốn gọi cho anh nhưng không thể, chỉ nghĩ rằng công việc của anh đang cần sự tập trung… những phiền muộn về Vương Thị  của Roy không phải là cô không biết, cô không thể làm phiền anh mãi được. Mĩ Kỳ tắt nguồn điện thoại đặt lên bàn, dây điện thoại bàn cũng rút ra… bọn họ chán sẽ tự ra về. Cô buồn chán bắt đầu lên mạng thì quản lý của mình liền nhảy vào chat, tin tức về cô lan truyền quá nhanh… lại nói các công ty quảng cáo đang liên hệ để làm rõ và xem xét lại hợp đồng quảng cáo.
Cô không trả lời tin nhắn của bất cứ ai… những người trong giới hoặc những Fan hâm mộ. Vì cô cảm thấy họ như đang soi mói bản thân cô hơn là quan tâm, cũng không biết ai là người thật sự quan tâm cũng như là đang lợi dụng mà moi thông tin từ cô.
Trên các trang báo mạng cũng đăng các bài giống như bài báo sáng nay cô đọc được. Chính là nói về việc cô nói dối đã tốt nghiệp lớp 12 nhưng thật sự là cô đã bỏ học giữa chừng ở lớp 12. Năm đó có quá nhiều việc xảy ra, cô vì sự an toàn mà nương nhờ nhà họ Vương cho đến khi gặp An Nhiên và bén duyên vào con đường nghệ thuật hôm nay. Mĩ Kỳ học cách mà An Nhiên vượt qua bão scandal chính là chọn cách im lặng, nó chính là vũ khí tiêu diệt mọi thêu dệt cũng để mọi người quên đi không nhắc đến cô.
Những khi gặp khó khăn như hiện tại, cô chợt nhận ra mình lại may mắn như vậy. Những lần trước đều có Roy hoặc An Nhiên ra tay giúp đỡ thay cô chịu hết mọi bàn tán của dư luận, lần này cô phải tự mình đứng lên không thể mãi mãi núp phía sau những người yêu thương cô mãi được.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, Mĩ Kỳ bật nguồn gọi cho người quản lý mang xe đến để cô đến buổi chụp hình đã lên lịch sẵn, lại còn là buổi ra mắt phim mà cô vừa tham gia xong. Không thể để những tin tức xấu kia làm lung lay hình ảnh mà cô đã gây dựng bao nhiêu lâu.
Chiếc xe hơi chạy thẳng vào khuôn viên nhà, sau đó đoàn người bảo vệ che chắn ột bóng dáng đã bịt kín nữa phía trên bằng tấm vải đen đang từ từ tiến về chiếc xe mà Mĩ Kỳ dùng để đi làm hằng ngày. Đám phóng viên nhanh chóng chen chút lại rồi nhanh chóng lên xe đuổi theo chiếc xe kia.
Từ bên trong ngôi nhà, cô khẽ cười bước ra ngoài… một chiếc xe khác chạy đến, vị quản lý của cô nhanh chóng mở cửa để cô lên xe rồi vụt đi nhanh nhất.
- Đại minh tinh à, vì sao cô lại không nghe máy, có biết tôi rất lo lắng cho cô không?
- Em cần phải suy nghĩ.
- Cô muốn đi đến nơi chụp hình sao? Bọn họ vừa gọi điện hủy buổi chụp hình rồi… vì họ nói hình tượng của cô không phù hợp và vi phạm hợp đồng?
- Tôi sẽ kiện bọn họ.
- Bọn họ không kiện cô là tốt rồi, nhưng ai lại tiết lộ chuyện đời tư của cô tòa soạn báo điện ảnh chứ… thật là nham hiểm.
- Đi đến buổi ra mắt phim vậy? - Mĩ Kỳ xịu mặt.
- Đạo diễn cũng vừa gọi điện nói rằng cô không cần phải đến, để tránh bộ phim bị cô ảnh hưởng nên họ đã dời lịch rồi.
- Vậy hôm nay tôi không có lịch rồi. - Mĩ Kỳ vươn người. - Lâu lâu mới có một ngày rảnh rỗi như vậy, thật thoải mái.
Quản lý của Mĩ Kỳ tròn mắt nhìn cô gái này, cô ta không mảy may quan tâm một chút nào đến scandal lần này ư.
- Đưa tôi đến bệnh viện đi. - cô nói. - Tôi muốn thăm chị An Nhiên.
- Cô không lo lắng gì ư?
- Vì sao tôi phải lo lắng… khi điều đó là sự thật, người ta thường lo lắng khi sự giả dối phơi bày còn sự thật phơi bày chẳng phải là điều tốt sao? Họ có quyền không chấp nhận nhưng sự thật mãi mãi là sự thật.
- Nhưng họ là đang tố cô nói dối. - vị quản lý của Mĩ Kỳ như muốn hét lên, cô gái này không hiểu mọi việc đang lớn như thế nào ư?
- Tôi không nói dối. - cô cương quyết. - Tôi chưa bao giờ lừa gạt người hâm mộ.
Chiếc xe đậu tại bệnh viện lớn, dưới trang phục của một cô gái đầy cá tính khó ai có thể nhìn ra đó là Mĩ Kỳ với chiếc mũ lưỡi trai che đi hơn nữa khuôn mặt, chiếc quần jean rách cùng áo khoác da màu đen khiến cô giống hệt một holigan hơn.
Mĩ Kỳ bước vào phòng An Nhiên thì nhìn thấy An Nhiên đang ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt vô hồn nhìn về bên ngoài phía cửa sổ. Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, An Nhiên vẫn không có chút tiến triển nào vẫn ngồi im bất động không một chút cảm xúc.
- Có tôi ở đây rồi, chị ra ngoài một chút nhé. - Mĩ Kỳ khẽ nói với người chăm sóc An Nhiên.
Dì Hương nghe vậy liền quay đầu ra ngoài, vì Mĩ Kỳ quá quen thuộc nên an tâm để An Nhiên một mình cùng cô.
- Chị… cuối cùng em đã hiểu cái thế giới mà chị bước vào nó thật sự không yên lành. Có phải chị đã đạp lên mọi đau đớn mà tiến về phía trước không, em thật ngưỡng mộ chị.- Mĩ Kỳ quỳ gối xuống, áp mặt mình vào bàn tay gầy gò của An Nhiên.
An Nhiên bất động, ánh mắt không lay chuyển.
- Em sẽ cố gắng với bao nhiêu niềm hy vọng từ chị, em sẽ học hỏi chị cách vượt qua bao nhiêu thử thách. - cô khẽ rơi nước mắt. - Chị phải mau chóng tỉnh lại nhé, để nhìn thấy em của chị đang thành công thế nào, để Đình Phong… đừng mãi u buồn như vậy.
Cô khóc rất nhiều vì dường như chỉ còn mỗi An Nhiên bên cạnh mà thấu hiểu nỗi lòng của cô.
- Em làm bẩn áo chị rồi. - Mĩ Kỳ khẽ tự lau nước mắt trên hàng mi nhìn An Nhiên khẽ cười.
Cô vừa bước vào nhà vệ sinh rửa mặt thì bên ngoài có tiếng cửa mở ra và tiếng bước chân bước vào bên trong. Mĩ Kỳ liền nghĩ và dì Hương liền quay mặt trở ra, cô nhìn thấy Diệu Anh người từng chăm sóc An Nhiên mặc một bộ quần áo rất sang trọng bước vào, khác với một Diệu Anh mà cô từng nhìn thấy.
Mĩ Kỳ không vội lên tiếng, đứng bất động mà quan sát Diệu Anh đang đứng phía đối diện An Nhiên.
- Cô vẫn không chịu tỉnh lại nữa sao? - Diệu Anh lên tiếng. - Nếu như cô không tỉnh lại được thì đừng cố gắng nữa… hãy buông xuôi mà chết đi, đừng khiến Đình Phong vì cô mà phiền muộn nữa.
Diệu Anh trong lời nói đầy lời oán trách, ghen ghét.
- Tôi sẽ thay cô chăm sóc anh ấy, vì vậy cô hãy an tâm mà ra đi đi… đừng vì cô mà gây nên sự tổn thương trong trái tim anh ấy nữa. - Diệu Anh lay người An Nhiên mà nói lớn.
Mĩ Kỳ lần này là không thể chấp nhận được nữa… cô ta có tư cách gì mà đến nơi này mà trách cứ An Nhiên lại nói ra những lời lẽ độc ác như vậy. Hạ Tuyết tức giận nhanh chân bước ra khỏi nhà vệ sinh hướng tới phía Diệu Anh.
Diệu Anh nghe tiếng bước đi liền quay đầu lại nhìn Mĩ Kỳ.
- Bốp.
Một cái tát từ tay Mĩ Kỳ bằng bao nhiêu sự tức giận lên gương mặt Diệu Anh khiến cô ta té ngã xuống đất.
Bất ngờ, từ phía ngoài Đình Phong mở cửa vào nhìn thấy hành động đó của Mĩ Kỳ thì vô cùng kinh ngạc, trước giờ cô trong mắt anh là một cô gái hiền lành.
- Mĩ Kỳ, dừng lại. - Đình Phong chạy đến kéo Mĩ Kỳ lại khi cô đang tiến một bước đến phía Diệu Anh như thể muốn hành hung người trước mặt.
Cô đưa mắt nhìn Đình Phong đầy oán trách, nếu như người đàn ông này không đối tốt với cô ta, cô ta làm sao có thể dám nghĩ đến việc trèo cao lật lọng như vậy. Trong thâm tâm Mĩ Kỳ là đang rất tức giận, cơn giận hiện tại còn hơn cả khi nhìn thấy Roy hôn Trúc Chi.
Đình Phong chạy đến đỡ Diệu Anh đứng lên, cô gái kia ôm mặt tựa vào lòng anh mà khóc lớn như một đứa trẻ ( sống lâu năm).
- Đã xảy ra chuyện gì vậ? - Đình Phong khó hiểu hỏi.
- Em không biết, em đến thăm chị An Nhiên thì tự dưng cô ấy lao đến tát em. - Diệu Anh nhìn Mĩ Kỳ mà nói.
- Em làm sao vậy, Mĩ Kỳ. -Đình Phong nhìn về phía Mĩ Kỳ đang đứng nhìn bọn họ. Ánh mắt cô rất tức giận như muốn đốt cháy Diệu Anh.
- Anh tin lời cô ta nói ư? - Mĩ Kỳ cất tiếng.
- Diệu Anh là thư kí của anh, cô ấy chưa bao giờ nói dối anh điều gì. - Đình Phong đáp. - Nhưng anh sẽ tin em, vì vậy em hãy nói cho anh biết lý do em hành động kì lạ như vậy?
Mĩ Kỳ nhìn cử chỉ quan tâm của Đình Phong dành cho Diệu Anh thì trong lòng vô cùng tức giận, cái gì mà tin cô, cái gì mà thư kí chưa từng nói dối. Vâng, cô ta chính là con cáo già thâm độc đang muốn lấy lòng tin và sự cưng chiều từ anh. Mĩ Kỳ nhìn sang An Nhiên, ánh mắt An Nhiên đang nhìn về phía họ… có chút nét buồn bã. Cô đau lòng vì người chị con thân thiết hơn chị em ruột này.
- Cả hai người, cút đi hết cho tôi. - Mĩ Kỳ hét lên.
- Mĩ Kỳ, có việc gì xảy ra với em vậy? - Đình Phong đặt hai tay lên vai cô mà nói.
Diệu Anh đắc ý đôi chút, xem ra cô diễn viên này tức giận đến mức mất đi lý trí, nếu như cô ta nói ra những lời đã nghe được với Đình Phong thì xem ra anh sẽ tin cô ta. Đôi bàn tay Diệu Anh bám lấy tay Đinh Phong mà nói.
- Anh, em không sao đâu. Có lẽ chị ấy đang mất bình tĩnh vì tin tức không tốt sáng nay.
Đình Phong nhìn về những tờ tạp chí đang ở trên bàn liền đọc qua, cũng nghĩ theo Diệu Anh nói chính là Mĩ Kỳ đang mất đi sự bình tĩnh.
- Mĩ Kỳ, chuyện này không phải chuyện lớn… em không cần lo lắng anh sẽ giải quyết giúp em.
Cô cười khẩy mà nói:” Tôi không quan tâm đến tin đồn đó, tôi hiện tại chỉ quan tâm đến một việc.”
- Là việc gì? -Đình Phong hỏi.
- Nếu như chị An Nhiên mãi mãi không tỉnh lại… liệu La Đình Phong anh, sẽ đợi chị ấy được bao lâu?
Đình Phong nhìn sang An Nhiên… khẽ đáp:” Cả đời…”
Mĩ Kỳ nhếch môi nhìn sang Diệu Anh:” Anh đã nói như vậy, tôi tin anh.”
Nói xong, cô quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh, nếu Đình Phong đã khẳng định như vậy… xem ra anh cũng không hề để mắt đến con hồ ly tinh kia. Cô thật sự không phải muốn Đình Phong cả đời cô độc nhưng người thay thế chị An Nhiên là phải xứng đáng, không phải một con người mưu mô độc ác như vậy.
Mĩ Kỳ vừa bước ra, Đình Phong nhìn sang Diệu Anh đang nắm lấy tay mình thì khéo léo hất ra…
- Cảm ơn em đã đến thăm An Nhiên. - Đình Phong nói. - Anh không biết việc gì đã xảy ra nhưng cũng thành thật thay Mĩ Kỳ xin lỗi em.
- Không sao đâu ạ, từ bé em đã phải luôn nhúng nhường và cam chịu, cũng bởi vì gia cảnh em không bằng ai cả?
- Đừng suy nghĩ như vậy, quan trọng là em cố gắng để thoát khỏi sự nghèo khó. - Đình Phong vỗ vai Diệu Anh động viên.
Khi anh nhìn sang phía An Nhiên, đôi mắt cô đã nhắm lại… như không muốn nhìn thấy những điều trước mắt… nhưng Đình Phong nào đâu biết được điều đó.
Tuấn Khải đưa Thiên Tỉ đến một ngôi nhà quen thuộc, nơi này bọn họ đã đến một lần khi mà anh nói sẽ bắt nhốt cậu ở đây. Bốn bên là cây cối, đường đi xem ra chỉ có một mình anh nắm được… Thiên Tỉ đứng trước cửa nhà nhớ đến khoảng thời gian mà anh đã ức hiếp cậu tại nơi này…
- Vào thôi. - Vương Tuấn Khải mở khóa cửa.
Thiên Tỉ mỉm cười bước theo phía sau…
- Đây là ngôi nhà mà cha anh và mẹ em đã cùng nhau thiết kế và xây dựng. Họ đã dùng nơi này là nơi hẹn hò bí mật để tránh mặt mọi thứ, không nhớ đến những âu lo phiền muộn mà hạnh phúc bên nhau.
- Là nơi này sao? - Thiên Tỉ nhìn xung quanh mà nói.
- Bên trong ngôi nhà này có rất nhiều sự kì bí. - Vương Tuấn Khải  khẽ nói. - Bản đồ đến nơi này là do cha anh giữ… và giải đáp sự kì bí bên trong nó là do mẹ em giữ.
Thiên Tỉ bất ngờ nhìn Tuấn Khải
- Nghĩa là từ nhỏ chúng ta đã có một mối liên kết, nếu chúng ta không gặp nhau và không đến với nhau thì bí mật kia mãi mãi sẽ bị chôn vùi. - Anh nói. - Cha nuôi của anh và mẹ của em… chính là muốn chúng ta được ở bên nhau và đây chính là món quà của họ.
- Anh nói… giống như chúng ta được đính ước từ trước. - Thiên Tỉ khẽ cười. - Nhưng làm sao anh lại biết tất cả còn em lại không biết gì.
- Điều đó không quan trọng… quan trọng là chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm món quà mà những người thật lòng yêu thương chúng ta dành tặng. - Tuấn Khải ôm Thiên Tỉ mà nói. - Đưa cho anh bí mật của em.
- Vì sao anh biết em luôn mang theo mà không nói trước chứ.
- Thật ra là anh biết em giấu nó ở đâu. - Vương Tuấn Khải nhếch môi cười. - Chỉ là anh muốn em tự nguyện cùng anh tìm ra nó, một mình anh thì đâu còn ý nghĩa gì.
Thiên Tỉ khẽ cười, trong chiếc vòng tay cậu thường xuyên đeo trên tay rút ra tấm bản đồ được cô cuộn lại một cách tỉ mỉ. Sau đó đưa về phía Tuấn Khải, cậu tự nguyện cho anh… vì hiện tại anh và cậu chính là một.
Tiếng đạp cửa bên ngoài nghe một tiếng “ầm”.
Anh và cậu kinh ngạc nhìn về phía cửa.
- Cảm ơn hai người bạn trẻ, cuối cùng thì kho báu kia… cũng đã sắp được giải đáp. - Lưu Thiên Phúc giơ khẩu súng về phía bọn họ… phía sau là Vương phu nhân và Chí Hoành cùng rất đông người của bọn chúng.
- Giao nó ra đây, người của bọn ta đã bao vây hết ngôi nhà rồi. - Vương phu nhân bước lại gần Vương Tuấn Khải. - Ta đã nói, con có thông mình đến thế nào… thì cũng không thể thắng được ta.
Anh nhếch môi cười khẩy… giao bản đồ thật từ trên tay cho Vương phu nhân là nói:” Jackson à, bão lớn đã tới…”
Thiên Tỉ lo lắng nhìn anh… bàn tay đưa vào lòng bàn tay anh nắm chặt….

Hết Chap 106.

[Khải Thiên] Nhóc con xấu xí, em là của tôiDonde viven las historias. Descúbrelo ahora