Chap 51: Bị lừa

2.8K 172 12
                                    

- Jackson... Jackson... em làm sao vậy? - Anh ôm lấy cậu đã bất tỉnh nằm trên tay.
Vương Tuấn Khải vừa có chuyến công tác Châu Âu một tháng qua, anh không gọi về vì muốn Thiên Tỉ có thời gian mà suy nghĩ lại nghĩ lần trước anh nói ra những lời như vậy, có lẽ cậu cũng không còn muốn thấy mặt anh hay nghe giọng nói của anh. Hôm nay vừa sau chuyến bay mệt mỏi từ Pháp, anh mang nỗi nhớ chôn giấu mà nhanh chóng quay về biệt thự Vương gia để gặp cậu... mặc cho cậu thù ghét anh đến thế nào, chỉ là anh muốn nhìn thấy cậu. Không ngờ cậu vừa nhìn thấy anh lại ngất đi, anh hiện tại rất lo lắng cho Thiên Tỉ vì nghe người làm báo lại rằng cậu thường xuyên bỏ bữa và tâm trạng u buồn.
Trên chiếc xe màu đen sáng bóng, Vương Tuấn Khải ôm Thiên Tỉ trong tay ngắm nhìn cậu cho thỏa mong nhớ. Cậu đã ốm đi rất nhiều, gương mặt xanh xao...chỉ sợ một cơn gió có thể cuốn cậu bay đi.
- Vương tổng, hiện tại người của Lưu lão đang săn lùng Jackson... để cậu ấy ở bệnh viện quả thật nguy hiểm. - Đình Tín ngồi ở vị trí lái xe nói.
- Mang người đến canh gác... không cho phép bất cứ ai ra vào. - Tuấn Khải vuốt mái tóc ngắn của Thiên Tỉ mà nói. - Cậu trực tiếp giám sát.
- Vâng, Vương tổng. - Đình Tín khẽ đáp, đôi mắt nhìn vào kính hậu...
Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, bác sĩ nhận Thiên Tỉ trên giường đẩy sau đó đẩy vào trong phòng. Khi cánh cửa phòng đóng lại, bác sĩ đang kiểm tra tim mạch cho Thiên Tỉ thì cậu mở mắt ra nhìn khiến các bác sĩ vô cùng bối rối trước tình huống này.
- Tôi xin lỗi... tôi không sao cả... - Thiên Tỉ rút tiêm kiêm trên người cậu ra, sau đó nhảy xuống giường bệnh.
Các y tá và bác sĩ hướng mắt nhìn Thiên Tỉ nhanh như sóc lao ra khỏi buồng bệnh... không kịp trở tay. Cậu từ cửa khác của buồng cấp cứu mà thoát ra, khi nãy gặp Vương Tuấn Khải biết chắc rằng anh sẽ không cho cậu ra khỏi Vương gia, cũng không nói cho cậu biết sự thật vế bức ảnh kia... cậu nhanh chóng tương kế tựu kế ngất xỉu... để anh ta mang cậu đến bệnh viện mà tìm cách bỏ trốn. Khi nãy trên xe, vì sao Đình Tín lại nói Lưu lão gia đang muốn săn lùng cậu, nghe giọng Đình Tín rất nghiêm trọng.
- Bí mật phía sau là gì, tôi sẽ tự mình tìm hiểu. - Thiên Tỉ nhanh chóng bước vào dòng người đông đúc lẫn vào mất tích.
Các bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, Tuấn Khải cảm thấy một chút kì lạ... vì sao họ lại ra nhanh chóng như vây... chẳng lẽ Thiên Tỉ có chuyện gì sao?
- Bác sĩ, cậu ấy có làm sao không?
- Chàng trai vừa vào đó ư, chúng tôi chưa kịp làm gì thì cậu ta tỉnh lại và phóng đi nhanh còn hơn người khỏe mạnh... là đi cửa khác. - Vị y tá nói...
- Cái gì, bỏ trốn rồi ư. - Vương Tuấn Khải tức giận, nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa mở ra chưa kịp đóng lại, phía trước là hành lang với nhiều lối rẽ... muốn đuổi theo cậu nhưng không biết phải đi hướng nào. Tuấn Khải tức giận, đôi bàn tay gồng lên nắm chặt lại, miệng khẽ nhếch lên run run:" Vương Tuấn Khải tôi, em dám lừa ư."
Và Thiên Tỉ đã lừa anh một cách ngoạn mục như vậy, để gặp phải bao nhiêu đau thương...
**************************
Mĩ Kỳ được An Nhiên hộ tống đến buổi casting diễn viên cho vai diễn nữ phụ chính trong bộ phim mới nhất của đạo diễn Lưu Triết. Đây là bộ phim hứa hẹn sẽ đốt cháy phòng vé với những cảnh nóng bỏng...
- An Nhiên, có phải cô đến để trả lời lời mời của tôi? - Đại diễn Lưu Triết nhìn thấy An Nhiên liền đi tới hỏi.
An Nhiên mỉm cười, đưa một tách trà trên bàn lên miệng điệu đà mà uống.
- Đạo diễn Lưu... ông vẫn còn nhớ Mĩ Kỳ em gái tôi chứ.
- A... Tôi tất nhiên là nhớ rồi, cô ấy có đến trong buổi casting hôm nay không? - Đạo diễn Lưu hào hứng nói.
- Nghe nói, cô diễn viên Lâm Khiết đang muốn vai diễn đó sao? - An Nhiên hỏi.
- Đúng vậy, có thể là vai đó sẽ giao cho Lâm Khiết... cô ấy là một diễn viên có tiếng trong giới nên tôi cũng khá yên tâm. - Đạo diễn Lưu nói.
- Không phải là vì cô ấy là người tình của anh sao. - An Nhiên khẽ cười... sau đó lại nói. - Tôi đùa thôi.
Đạo diễn Lưu cười trừ, lại đáp:" Vai diễn chính, vẫn đang đợi cô mà An Nhiên."
- Tôi vẫn đang suy nghĩ về vai diễn đó, nhưng tôi có một điều kiện. - An Nhiên vô thẳng vấn đề.
- Điều kiện sao?
- Tôi muốn vai diễn của Lâm Khiết thuộc về em gái tôi Hạ Mĩ Kỳ. - An Nhiên yêu cầu.
- Chuyện này... - Đạo diễn Lưu hơi chần chừ.
An Nhiên đứng lên lại nói thêm:" Anh có thể suy nghĩ... tôi cũng không ép anh."
Đạo diễn Lưu thấy An Nhiên bỏ đi liền ngăn lại mà nói:" An Nhiên, cô cũng biết bộ phim lần này tôi đầu tư rất nhiều... để một cô gái trẻ như vậy tôi không an tâm."
- Thế này đạo diễn Lưu, anh cũng đã từng nói nhận ra đặc biệt từ cô bé... - An Nhiên mỉm cười nói tiếp. - Anh biết đó, tên tuổi của tôi sẽ khiến bộ phim này thu hút người chú ý nữa... anh không nên vì một phụ nữ mà lại đánh mất khoảng lớn như vậy.
- Được rồi,... nếu cô nhận vai nữ chính thì Hạ Mĩ Kỳ sẽ được nhận vào vai diễn kia.
- Tốt, hợp tác vui vẻ. - An Nhiên đưa tay ra mỉm cười.
Đạo diễn Lưu có chút không vui, là sắp tới phải giải thích với Lâm Khiết như thế nào về chuyện này. Nhưng tương lai sáng lạng của anh và doanh thu sắp tới mới chính là vấn đề, còn phụ nữ... để sau vậy.
- Hợp tác vui vẻ.
Hạ Mĩ Kỳ nhận được thông báo được nhận vai nữ chính phụ trong bộ phim sắp tới, Mĩ Kỳ thật sự không ngờ mình lại vượt qua bao nhiêu người mà được chọn... vì khi ở phòng thử vai... cô nghe phong phanh rằng cô Lâm Khiết đã có được vai này.
- Chúc mừng em gái, chúng ta sẽ là đồng nghiệp. - An Nhiên mang một ly nước ép về phía Mĩ Kỳ.
- Em có chút cảm thấy kì lạ... em thật sự không nổi bật đến mức được chọn. - Mĩ Kỳ nhìn bức thư thông báo mà nói.
- Em phải vui chứ... sắp tới khá vất vả... em phải chăm sóc một chút bên ngoài. - An Nhiên đưa ly nước ép trái cây về phía Mĩ Kỳ. - Một ngày phải uống những thứ này để chăm sóc da...
- Nhờ chị mà em có cơ hội may mắn này, em rất cảm ơn chị. - Mĩ Kỳ nghĩ rằng nhờ lần đó đi với An Nhiên đến trung tâm mua sắm mới gặp được đạo diễn Lưu.
- Là em có tố chất... và em rất xinh đẹp. - An Nhiên cười nói. - Em phải cho những người đàn ông kia biết, bọn họ chính là không xứng với em.
Mĩ Kỳ cầm chắc trên tay tờ thông báo kia... chị An Nhiên nói đúng những nam nhân kia đã xem thường cô ra sao... cô sẽ không để bất cứ ai xem thường mình nữa.
Đình Tín đi khắp nơi tìm Thiên Tỉ nhưng không tìm thấy, cậu ấy giỏi nhất chính là lẩn trốn... ngay cả điều tra và bao vây biệt thự của Chí Hoành vẫn không có bất kì động tĩnh nào.
Đình Tín đang lái xe trên đường nhìn xung quanh tìm kiếm lại nhìn thấy một cô gái mặc trên người bộ đồng phục học sinh đang một mình đi bộ trên đường. Anh đi xe chầm chậm mà quan sát cô gái kia, vì sao hôm nay lại đi bộ trên đường mà không ngồi trên xe như bao nhiêu người khác... quan sát kĩ một chút lại thấy đôi mắt cô ươn ướt... có lẽ cô ta đang khóc sao.
Đình Tín bước xuống xe, lẳng lặng đi theo phía sau... cô ấy không phải đang đi hướng về biệt thự Triệu gia, vừa đi vừa lấy tay chùi nước mắt như một đứa trẻ lại cang khiến người ta lo lắng. Anh đi nhanh hơn một chút, tiến lại gần phía sau cô gái lặng lẽ nắm tay kéo lấy tay cô.
- Ơ, anh... ...ơ. - Hải Yến giật mình khi có một người từ phía sau kéo lấy tay cô.
- Theo tôi. - Đình Tín kéo lấy tay Hải Yến mà đi.
- Đi đâu, tôi... tôi... - Hải Yến nhìn thấy bàn tay Đình Tín nắm lấy tay mình khẽ bất ngờ.
- Cô không phải đang buồn ư... tâm trạng tôi cũng không vui... chúng ta cùng nhau giải sầu. - Đình Tín đưa cô lên xe.
Anh mang cô ra bờ sông... nơi này khá vắng vẻ và đầy gió... Hải Yến lạnh đến mức ôm lấy cơ thể mà nhìn ra phía xa xa. anh cởi chiếc áo khoác bên ngoài choàng lên người Hải Yến.
- Cô vừa đi vừa khóc như vậy, trông rất xấu xí. - Đình Tín nhìn ra xa mà nói. Trên tay cầm một lon bia lạnh.
- Đối với anh, có khi nào tôi đẹp đâu. - Hải yến đáp.
- Cô là một người rất xinh đẹp. - Đình Tín đáp.
- Nhưng anh vẫn không thể hướng mắt về tôi. - Hải Yến cầm lon bia trên tay Đình Tín mà đưa lên môi uống.
- Không phải cô đã có người yêu rồi sao, anh chàng hôm nọ....
- Anh nghĩ tôi lại kém như vậy sao... người tôi yêu... ít nhất phải như anh. - Hải Yến mỉm cười.
- Trong mắt cô, tôi hoàn hảo như vây sao? - Đình Tín bật cười. - Cô còn bé lắm, em gái.
- Tất nhiên rồi... tôi không phải là một cô gái e thẹn.. tôi sẽ thể hiện những gì tôi nghĩ và tôi thích.. anh có thể xem tôi chưa lớn... nhưng tôi đủ lớn để biết mình thích anh.
Đình Tín quay mặt về hướng Hải Yến khẽ nói:" Nếu đã như vậy, chúng ta thử đi."
Hải Yến như ngừng đập khi nghe anh nói vậy... nhưng vì sao anh ấy lại thay đổi thái độ với cô một cách kì lạ.

Hết chap 51.

[Khải Thiên] Nhóc con xấu xí, em là của tôiWhere stories live. Discover now