Song Ngư lắc đầu, nếu cô biết thì cô đã không hận hắn như vậy rồi. Kiến Văn cũng nói sơ cho cô biết kế hoạch của mình, sau đó hai cha con cô cùng nghĩ cách để vượt qua nguy hiểm lần này. 

Hôm sau trên đường cùng Mỹ Hằng đi khu vui chơi cô đã gặp lại hình bóng quen thuộc ấy. Thiên Yết lúc còn nhỏ, vẫn khí khái cao ngạo, tuấn dật và phong độ. Cô đụng hắn ở chỗ mua kem, hắn cao hơn cô cả một cái đầu đã vậy còn đứng sau lưng cô, cả người cô như được bao trọn trong lòng ngực kiên cố của hắn. Cô cứ nghĩ là mình sẽ bình thảng đối mặt nhưng không, nước mắt cứ như vậy mà rơi, chết tiệt, sao cô lại phải khóc chứ. Cô và hắn có quen biết gì nhau đâu, thế là cô vội chạy nhanh đi để tránh khỏi hắn. Hôm nay hắn dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp cũng chạc tuổi hắn đi chơi. Chắc là bạn gái của hắn rồi, nhìn hắn dịu dàng với cô ấy như vậy. 

Song Ngư ngước mặt lên trời hít sâu một hơi, cô đưa tay lên ngực trái, vuốt vuốt mấy cái rồi tự nghĩ như vậy cũng tốt, hắn yêu người khác thì sẽ mãi mãi không làm phiền đến cô, cô sẽ sống thật hạnh phúc. Cô chạy đi tìm Mỹ Hằng, cô không biết rằng lúc ấy có một ánh mắt nhìn cô rất đầy chua xót.

Lúc cô tìm thấy Mỹ Hằng thì cô nàng đang lầm bầm chửi rủa cô:

- Song Ngư chết tiệc, đi đâu mà lâu vậy chứ, làm người ta chờ muốn héo hon.

Song Ngư đi lại gần cô nàng, đắng hắng một tiếng rồi nói:

- Hèm! Nói xấu mình hay sao? Cậu có muốn trở về nhà ngay hay không?

Mỹ Hằng giật bắn người, cô không ngờ Song Ngư lại linh đến vậy, mới nhắc mà đã xuất hiện rồi. Mỹ Hằng cười trừ:

-Không muốn a~, mà sao cậu đi lâu vậy? Rồi kem đâu?

Song Ngư dửng dưng đáp:

-Không mua được. Về nhà rồi chúng ta sẽ nói mẹ tớ làm. Kem ở ngoài không hợp vệ sinh.

Mỹ Hằng bĩu môi, hai má phồng lên trong rất đáng yêu, cô đưa tay nhéo má của Mỹ Hằng rồi nhẹ giọng dụ dỗ:

- Đừng có xị mặt ra, lát nữa sẽ đền cho cậu. Giờ đi chơi đu quay đi. 

Mỹ Hằng hứng khởi trở lại, cười đến sáng chói mà đi chới tiếp. Chung quy cô nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. 

Song Ngư nhẹ mỉm cười rồi đi chơi tiếp. Nhưng đúng là ông trời thích trêu ngươi mà, người mình không muốn gặp thì nhất định phải gặp. Tử Minh đi lại phía cô, dịu dàng đưa cho bọn cô nước ngọt rồi ân cần hỏi cô:

- Em muốn đi chơi gì tiếp? anh đi với em.

Song Ngư bực bội đáp:

- Sao biết em ở đây? Em với Mỹ Hằng chơi vui lắm, không cần phiền anh đâu.

Tử Minh nắm tay Song Ngư rồi lôi cô đến chiếc đu quay gần đó nhất, anh quay lại cười với Mỹ Hằng:

- Cho anh mượn bạn em một chút! 

Song Ngư yếu hơn anh nhiều nên ngoan ngoãn đi theo anh ngồi vào đu quay, Tử Minh trưng ra bộ mặt hối lỗi:

- Anh biết thời gian qua anh không quan tâm em, em đừng giận nữa có được không. Anh hứa sẽ thường xuyên chơi với em hơn. 

Song Ngư cũng lười diễn với anh:

- Em biết anh cũng không ưa gì em, vậy nên không cần tỏ ra yêu thương em. Chúng ta cứ như người xa lạ cũng được. Anh không cần diễn kịch với em đâu, như vậy chúng ta đều rất mệt. Anh trở về đi, và yên tâm là em sẽ mãi mãi không làm phiền anh.

Song Ngư thấy nhẹ nhõm khi nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, cô nên dứt khoát vẫn hơn. Nhưng Tử Minh lại ôm lấy cô:

- Anh thật sự rất thích em.

Song Ngư đẩy anh ra, nhìn anh một lúc lâu cô nói:

- Nhưng em không thích anh. Đừng quấy rầy em. Dù anh có làm gì thì em cũng sẽ không thích anh. Cái giá cho việc đó em trả không nổi.

Đu quay dừng lại, cô bước xuống rồi đi tới kéo tay Mỹ Hằng trở về nhà. Hôm nay đủ thứ việc xảy ra, về đến nhà thì cô thấy trong nhà trống trơn, ba mẹ cũng không thấy đâu, người hầu thì cũng không có ai. 

Song Ngư chạy vội lên thư phòng thì nghe có tiếng người nói chuyện, cô mở hé cánh cửa rồi nhìn vào trong. Ba cô tóc tai rũ rượi, mẹ cô thì ngồi đối diện với ba cô.

Kiến Văn ôm đầu, giọng nói yếu ớt:

- Bây giờ anh không còn gì nữa rồi, em và con không muốn theo anh chịu khổ cũng không sao. Anh sẽ đồng ý li hôn.

Ngọc Yến sững sờ nhìn chồng, bà cảm thấy rất hoang mang, trong lúc này không biết phải làm sao. Nhưng bà vẫn lãnh đạm:

- vậy được! 

Bỗng nhiên ông đứng dậy, đôi chân loạng choạng bước tới gần phía tủ lấy một sổ tiết kiệm và một tờ đơn. Trên khuôn mặt điển trai ấy hiện lên một nỗi bi thương nồng đậm:

- Em kí đi, đây là sổ tiết kiệm của con gái chúng ta. 

Kiến Văn đi lại gần lang can, Ngọc Yến vội đi theo, ông xoay người lại nhẹ giọng nói:

- Xin lỗi em vì tất cả, anh thật sự có lỗi với mẹ con em.

Ông đang định lao người ra thì Ngọc Yến vội ôm chặt lấy ông, nước mắt như mưa:

- Đừng mà! Đừng bỏ em lại, xin anh. Chuyện gì cũng có cách giải quyết. 

Kiến Văn bất lực đáp:

- Nhưng anh đã không còn gì nữa rồi. 

Ngọc Yến lắc đầu và ghì chặt lấy ông, bà không đủ can đảm nhìn ông nhảy xuống, bà cũng không muốn. Bà biết bà yêu ông rất nhiều chỉ là cố giấu đi tình cảm vì sợ bị tổn thương. Bà muốn rời xa ông vì bà sợ ông lại làm bà đau. Nhưng bà không muốn ông ra đi như vậy.

- Anh nói sẽ chăm sóc em cả đời, đừng như vậy, em và con sẽ luôn bên cạnh anh. 

Trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười giảo hoạt, sau đó ông lại hỏi:

- Em sẽ không đi thật chứ? 

Ngọc Yến gật đầu như giả tỏi:

- Đánh chết cũng không đi. 

Kiến Văn ghì chặt lấy vợ. Đành phải dùng khổ nhục kế mới giữ lại vợ được, Song Ngư mỉm cười rồi quay người về phòng của mình. Ba cô xem như đã giải quyết được mọi chuyện êm đẹp rồi, vài hôm nữa thành phố chắc sẽ có biến động mới. 


CẤT EM SÂU VÀO TẬN TRÍ NHỚ.Where stories live. Discover now