#25B

22 3 0
                                    

...

Chiều hôm đó, cũng tiện thể vì lời nói dối của mình với Nghiêm mà Hàn Dương sau khi tan học đã cố tình ghé bệnh viện để phụ Lam Tuyên soạn đồ cho cậu "em út" xuất viện.

Mọi chuyện khiến tâm trạng nặng nề từ đêm hôm trước, nói thật là chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cậu nhóc kia, trong lòng Dương sớm muộn cũng vơi đi bớt nửa phần mất rồi.

"Cháo lươn này ngon ghê á, ăn mà không có chút mùi tanh nào luôn, vị vừa ăn, cay cay nhẹ, nấu đúng ý con luôn! Chủ quán này đỉnh thật đó mẹ, mẹ mua ở đâu vậy?"

Nhìn thằng bé vui vẻ chỉ vì được ăn món ngon, nhiều khi cậu anh hai thực sự cũng muốn mình giống Tử Kỳ điểm này. Tốt xấu gì, bản thân thích hay là không thích điều gì cũng đều thẳng thắn nói ra. Sai thì nhận lỗi, chuyện buồn dù có tới thì cũng sẽ trôi qua nhanh mà thôi, đã qua rồi trong lòng cũng không còn vương vấn thêm làm gì.

"Con ăn thấy ngon miệng lắm sao? Mẹ còn sợ Tử Kỳ ăn không quen nữa đó, nếu được như vậy... khi nào Tuyên đi chợ thấy có lươn thì mua về nấu cháo cho em nha!"

Trong phòng bệnh, mẹ vừa tươi cười ân cần nói với hắn, vừa liếc mắt nhìn sang một người đang chăm chú thu xếp đồ ở ngay bên cạnh.

"Cháo này là anh Tuyên nấu hả mẹ? Con thấy bỏ vô hộp nhựa... con cứ tưởng là mua chứ!"

"Nhà mình ít khi mua đồ ăn bên ngoài lắm, nếu có món gì lạ Tuyên nó sẽ đi ăn thử rồi sau đó về nấu cho cả nhà ăn! Mấy cái hộp nhựa này là nó để dành lại đó, cái thằng... tính nó cũng tiết kiệm!"

"Anh Tuyên đúng là giỏi ghê! Đàn ông con trai gì mà món nào cũng biết nấu hết, còn biết làm bánh, làm kem, làm đủ thứ loại đồ ăn vặt! Lúc mới về con mở tủ lạnh ra thấy đồ ăn vặt quá trời, con còn tưởng nhà mình mua nhiều vậy chứ!"

"Toàn là anh con làm không đó, nhất là mứt nha, Tuyên làm mứt nào cũng dịu ngọt vừa ăn, không bị gắt như ở ngoài chợ bán đâu!"

"Mẹ đó, mẹ đúng là có hai đứa con đáng đồng tiền bát gạo thật sự!"

Nghe hắn nói câu đó, mẹ cũng không thể kìm lòng được mà béo vào má của hắn một cái, vẻ bề ngoài ân cần dịu dàng với hắn, trong mắt mẹ khi đó sáng lên một chút tự hào, nhưng những lời mẹ nói thật sự còn khiến cho hắn mát lòng mát dạ nhiều hơn cả những câu nịnh bợ kia của mình.

"Cái gì mà hai đứa con? Mẹ có tới ba đứa lận nha, Tử Kỳ của mẹ cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm đó! Vừa học giỏi vừa lanh lợi, lại còn chân thành tốt bụng... so với thằng Tuyên hay là thằng Dương đều giỏi như nhau!"

"Mẹ này..."

Biết thừa mẹ là một bác sĩ tâm lí có tiếng, nhưng không phải những lời mẹ nói cũng chỉ là đang trấn an hắn sao? Hắn nghe qua thích thú bảy phần, ba phần nhỏ tự nghĩ lại mình cũng cảm thấy không hề giống hai anh một chút nào cả.

"Mẹ chỉ an ủi con thì đúng hơn, con á... giỏi gì thì giỏi nhưng riêng chuyện nấu nướng thì con chịu thua! Nếu để cho con nấu... cháy nhà không kịp xây luôn đó! Con bất cẩn lắm... có khi nấu nồi nước còn quên tắt bếp nữa mà! Hồi ở Mỹ con toàn ăn cái gì nhanh nhanh no bụng là được, không được ăn món ngon giống như vầy đâu!"

U Mê - truyện BL Việt Nam 21+Wo Geschichten leben. Entdecke jetzt