#5A

64 5 0
                                    

Chương 5: Chạm mặt.

---

"Em nói sao? Tuyên nó không trả tiền giúp em luôn hả?"

Anh hai lái xe máy chở hắn đến trường, nghe thấy những lời hắn tâm sự cũng chẳng khỏi được kinh ngạc, thoáng qua thôi thật lòng không sao tin nổi.

"Làm gì lại đến mức đó chứ... vài món quà vặt có là gì đâu!"

"Em cũng cảm thấy chẳng là gì, nhưng anh Tuyên quả thật không trả dù chỉ một đồng. Nếu anh hai không tin có thể hỏi lại anh ấy... không trả tiền, cũng không thèm chở em về, còn bảo em có muốn phá làng phá xóm cũng đừng có liên lụy đến anh ấy nữa... xem có quá đáng không chứ?"

"..."

Người phía trước không đáp lời hắn, chỉ thầm nghĩ suy đến lí do nào đó có thể khiến cho đứa em tốt tính của mình tự nhiên lại ghét Tử Kỳ đến mức toan tính từng đồng bạc lẻ như vậy. Nhưng mà hình như nghĩ mãi cũng chẳng ra lí do nên khóe môi, khuôn miệng và ánh mắt của Hàn Dương chỉ khe khẽ hiện lên một nét cười sâu xa.

"Sớm thôi, rồi hai đứa cũng sẽ thân nhau bây giờ đó mà..."

Anh nói như có ý muốn an ủi người ngồi sau một câu, hắn ta nghe xong lời anh nói liền cười khì khì, tự cho rằng chuyện đó là chuyện hiển nhiên. Dù cho bị Lam Tuyên ruồng bỏ đến vậy thế nhưng hắn vẫn chẳng có chút đau lòng nào cả, ngược lại bản thân cứ giống như có được niềm vui rất lớn vun trồng sâu tận trong lòng vậy đó.

"Sớm thôi mà, anh ấy không muốn thân với em cũng chẳng được! Em sẽ không để yên cho anh ấy đâu!"

"Nhưng mà..."

Lòng anh hai lúc này có chút hiếu kì rất lớn, muốn hỏi cậu nhóc sau lưng mình nhưng lại chưa biết phải như hỏi thế nào để người nghe không cảm thấy là anh có chút ganh tị với thằng em trai sinh ra cùng ngày.

"Sao vậy anh?"

Tử Kỳ thì khá nhạy bén, thấp thoáng đôi chút mập mờ hắn cũng nhìn ra là anh muốn hỏi hắn một điều gì đó.

"Anh muốn hỏi gì à?"

"Ừ thì..."

Đã bị người ta phát hiện ra rồi, muốn chối cũng chẳng thể nào chối nữa anh đành phải bật cười giải thích, nhưng thật lòng cũng rất muốn được nghe câu trả lời từ phía người kia, là trả lời một cách khách quan cho những tò mò vừa mới chớm trong suy nghĩ của mình.

"Anh thấy em thích chọc ghẹo Tuyên thật đó... người khác nếu bị nó đối xử lạnh nhạt như vậy chắc chắn sẽ né ra cho yên thân rồi!"

"Nếu ai cũng né anh ấy như vậy thì anh ấy chẳng có bạn bè gì sao?"

Chột miệng hắn ta hỏi lại một câu, mặc dù chỉ là một câu hỏi chẳng có suy nghĩ trước đó, nhưng cũng thật trùng hợp bởi vì từ trước đến giờ đây cũng là vấn đề mà anh thường hay lo lắng cho đứa em trai khó tính của mình. Ngoài anh ra, Lam Tuyên dường như chẳng có tiếp xúc thân mật với bất kì ai khác.

"Tuyên nó cũng ít bạn thật..."

Nếu không phải nói sự thật phũ phàng một chút, Tử Kỳ có lẽ là một trong số ít người mà Lam Tuyên tiếp xúc gần gũi như vậy.

U Mê - truyện BL Việt Nam 21+Où les histoires vivent. Découvrez maintenant