#9B

26 5 0
                                    

Ngồi ở "Hồ giữa Rừng" một lúc sau đó lại lái xe quay về, lúc này trong nhà chỉ còn mỗi mình mẹ, anh hai đã đến trường bắt đầu một tuần học mới, có lẽ cũng sẽ ở lại trong kí túc. Ba bận đi giải quyết vấn đề riêng ở công ty, Tử Kỳ chắc chắn cũng đã đến trường tham khảo hình thức đăng kí nhập học.

Ở trên bàn, chiếc điện thoại đã vỡ màn hình tan tành của anh xem ra cũng khó có thể hồi phục. Mẹ ngồi trước đống sổ sách giấy tờ gì đó, nhìn thấy anh chầm chậm từ cửa bước vào đã lên tiếng mà hỏi trước.

"Con về rồi sao? Lại đây ngồi xuống mẹ nói chuyện với con một chút!"

"Dạ!"

Mỗi ngày mẹ đều rất bận rộn với công việc riêng, anh cũng biết trước đây một tuần mấy lần mẹ đều gọi video cho hắn, lần nào nói chuyện với hắn xong mẹ đều rất vui. Mặc dù hắn không ngoan ngoãn cũng chẳng nghiêm túc một chút nào cả. Nhưng mà đối với mẹ thì cái tên Tử Kỳ lúc nào cũng có sức hút quý giá hơn là vị trí của anh. Dù anh có mang về bao nhiêu thành tích đi nữa, hoặc là anh nghiêm túc kỉ luật ra sao, giữ hình ảnh và biết để tâm đến thái độ sống tích cực thế nào đi nữa.

Chuyện tốt anh làm tất cả đều là hiển nhiên, còn Tử Kỳ trong lòng của mẹ ngược lại hiển nhiên không cần phải tốt. Anh có cảm giác mẹ rất nuông chiều hắn, cũng có thể bởi vì từ nhỏ hắn đã mồ côi. Nhưng có phải anh như thế này là đang cảm thấy ganh tị hay không?

Anh thấy mình cố gắng quá nhiều để trở thành người con tốt trong mắt của mẹ, còn hắn ta từ đâu xuất hiện thì chỉ cần sống đúng với bản chất mà thôi. Sau này chuyện hắn làm ra dù là chuyện xấu hay tốt, hoặc thậm chí hắn chẳng cần phải làm gì nhưng ở trong mắt mẹ thì hắn vẫn mang về một nụ cười rất tươi.

"Lúc nãy con đi, Tử Kỳ có đi tìm con nhưng mà không thấy, sau đó nó về nhà cũng đã giải thích rõ ràng với ba mẹ việc cái clip nó cố tình làm để chọc con rồi! Nó đã nhận lỗi với ba mẹ rồi, con cũng đừng có để bụng nữa!"

"Nhận lỗi?"

"Đúng là trò đùa này thật sự có quá đáng một chút, nhưng dù sao Tử Kỳ cũng đã giải thích và nhận sai rồi. Con mặc kệ em nó đi, nha!"

"Rõ ràng là cậu ấy hủy hoại danh dự của con đó mẹ à, chuyện này... ừ thì con có thể xem như chưa từng xảy ra, nhưng nếu mẹ cứ muốn con xem Tử Kỳ như anh em tốt trong nhà thì hơi khó rồi!"

"Tuyên à, Tử Kỳ nó cũng chỉ là muốn làm bạn với con mà thôi..."

"Con không cần kiểu bạn như vậy!"

"Tuyên..."

"Nhờ mẹ nói với nó là đừng bao giờ làm phiền đến con nữa! Con cảm ơn!"

"..."

Câu đó, lúc này anh thật sự không cần phải nhờ đến mẹ, bởi vì hắn lù lù ngoài cửa bước vào cũng đã rõ ràng mà nghe thấy tất cả rồi. Chỉ lạ ở chỗ, người khác nếu như nghe thấy những lời này của anh kiểu gì cũng sẽ buồn ra mặt, còn chưa kể vừa trực tiếp nghe xong những gì anh nói ra lại đối diện với nhau liền như thế này.

Vậy mà hắn xuất hiện với một nét mặt vô cùng vui vẻ, hai mắt dường như sẵn biết cười chẳng cần đợi đến khi khuôn miệng cong lên. Những gì anh nói không phải là hắn không nghe, mà dù cho anh có cố tình nhắc đi nhắc lại thêm nhiều lần như vậy nữa, hắn vẫn bỏ ngoài tai một cách hiển nhiên, hệt như chính hắn cũng không hề tin những lời cay nghiệt anh nói ra về hắn là đang nói thật lòng mình.

U Mê - truyện BL Việt Nam 21+Where stories live. Discover now