Chương 83

707 121 0
                                    

Nó ngồi dưới đất, như sét đánh ngang tai, thế giới đảo điên, có nghĩ nát óc nó cũng không nghĩ ra, tại sao nó lại nghe lời như vậy.

Nhưng mà, 'sét' vẫn còn đánh tiếp.

"Ba mẹ em tên gì? Làm nghề gì?"

Đậu Đậu ngậm chặt miệng, quyết định dù thế nào đi nữa cũng không nói cho gã này, nhưng mà: "Đậu Hải Khoát, Khương Nhu. Ba tôi là luật sư đó."

Thầy Nhậm hiểu biết tình huống cơ bản, gật gật đầu. Lúc này Lỗ Phán Nhi cũng dần bình tĩnh lại, cô ta nhìn thấy Nhậm Trúc đang ngồi trên sô pha nói chuyện với không khí, tính la lên nữa, nhưng Nhậm Trúc chỉ là nhìn thoáng qua, cô ta lập tức không nói nên lời.

"Giờ một chốc một lát chắc cô cũng chưa chết được, mà mọi chuyện thì phân nhanh chậm nặng nhẹ để xử lý, cho nên kế tiếp chúng ta thẳng thắn thành thật với nhau đi."

Lỗ Phán Nhi tưởng đâu Nhậm Trúc đang nói giỡn, cô ta chỉ vào mớ vết cắt nhỏ trên người mình: "Tôi bây giờ còn chưa đủ nghiêm trọng? Vậy cỡ nào mới nghiêm trọng?!"

Nhậm Trúc bình tĩnh nhìn cô ta: "Chết."

"Cái gì?"

"Tôi nói, là người chết không thể sống lại mới có thể xem như nghiêm trọng." Giọng Nhậm Trúc có hơi lạnh lẽo, làm Lỗ Phán Nhi không khỏi run lên. Hình như cô ta nhớ tới chuyện đáng sợ gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: "Tôi không biết anh đang nói gì."

Nhậm Trúc gật gật đầu, "Chờ một lát là cô biết thôi."

Sau đó, thầy Nhậm trực tiếp dùng kỹ năng Chủ nhiệm lớp giả thiết với Đậu Đậu, trong giọng nói chuyện đều đều nhẹ nhàng của anh, Đậu Đậu bỗng cảm thấy thân thể của nó trở nên nhẹ đi rất nhiều, ngay cả suy nghĩ hình như cũng rõ ràng hơn. Mà Lỗ Phán Nhi nhìn sàn nhà đằng trước sô pha cứ như nhìn thấy ác quỷ, nơi đó dần dần hiện ra bóng dáng một đứa trẻ, đứa trẻ mà cả đời này cô ta cũng không thể quên, khắc sâu trong trí óc.

"Đậu Đậu!" Cô giáo mầm non Lỗ Phán Nhi thét lên.

Đậu Đậu sửng sốt, sau đó nó phát hiện cô giáo Lỗ Phán Nhi khi trước không nhìn thấy nó giờ lại có thể thấy, mặt mày còn hoảng sợ. Tức khắc, oán khí ẩn sâu trong thân thể nó lập tức chui ra, trên khuôn mặt nó lộ ra nụ cười dữ tợn, nhào về phía cô ta: "Cô ơi! Em sợ lắm! Cô xuống đây với em đi!!"

Nếu không phải Nhậm Trúc đang đứng đây, chắc Lỗ Phán Nhi đã bị dọa ngất rồi. Nhưng dù có Nhậm Trúc, cộng thêm cả Bàng Phi ở trong phòng nữa, Lỗ Phán Nhi cũng hét gần năm phút mới ngừng lại được. Có lẽ như vậy giúp con người khôi phục lý trí, sau khi hét xong, vẻ mặt cô ta không còn hoảng sợ và bối rối như khi trước.

Hoặc là nói, thầy Nhậm cảm thấy cô ta có lẽ đã bất chấp tất cả rồi.

"Xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới mình còn có thể nhìn thấy Đậu Đậu một lần nữa." Lỗ Phán Nhi ngồi trên sô pha quần áo xộc xệch, khuôn mặt tuy có khổ sở nhưng lại mang theo vài phần thoải mái.

"Mấy ngày nay là em dọa cô đúng không?" Lỗ Phán Nhi nhìn Đậu Đậu.

Đậu Đậu hừ một tiếng. Hiển nhiên nó không hề muốn nói chuyện với cô ta, Lỗ Phán Nhi cũng không thèm để ý, nhìn về phía Nhậm Trúc, nói: "Thật ra chính tôi cũng lờ mờ đoán được, từ cái lần mà anh nói bên chân tôi có trẻ con, tôi đã nghĩ chắc là mình gặp báo ứng rồi."

Hệ thống chủ nhiệm lớp - Đả cương thiWhere stories live. Discover now