[BH][edit] Nhiên khuynh quân...

By gru2110

1M 48.3K 2.6K

Thể loại: Xuyên không, 1x1, HE Nhân vật chính: Lâm Tá Quân, Mộ Dung Hi Nhiên ┃ phối hợp diễn: Lâm Tá Tuyên, M... More

Chương 1: Bị xuyên qua
Chương 2: Bị bắt thành thân
Chương 3: Đêm động phòng
Chương 4: Mới vào kinh đô
Chương 5: Hi Nhiên đừng sợ
Chương 6: Mặt trời mọc trên đỉnh núi
Chương 7: Bái sư (thượng)
Chương 8: Bái sư (hạ)
Chương 9: Biến thân rình trộm
Chương 10: Xuống bếp làm hại mạng?
Chương 11: Chỉ bái đường không động phòng
Chương 12: Sở Phong
Chương 13: Nhìn thấy người thật
Chương 14: Mười năm công lực
Chương 15: Tình địch? Tình địch!
Chương 16: Nàng không phải là nương tử của ngươi
Chương 17: Trộm sạch của ông
Chương 18: Mộ Dung tiểu mỹ nhân
Chương 19: Bị phản tương nhất quân
Chương 20: Xuất phát trước
Chương 21: Tìm ngọc (thượng)
Chương 22: Tìm ngọc (hạ)
Chương 23: Đăng đồ tử
Chương 24: Nửa mừng nửa lo
Chương 25: Xuống núi
Chương 26: Ám khí đến đây
Chương 27: Đừng váng đầu
Chương 28: Tính toán
Chương 29: Sát Thủ Đường
Chương 30: Nói chuyện trời đất
Chương 31: Thời cơ
Chương 32: Cứu người
Chương 33: Tin tức
Chương 35: Trở mặt
Chương 36: Đáp ứng
Chương 37: Di Hoa Cung
Chương 38: Đi dạo phố
Chương 39: Xin sâm
Chương 40: Kế trong kế
Chương 41: Tranh cãi
Chương 42: Kế ly gián
Chương 43: Đánh vỡ
Chương 44: Lo lắng của Quân
Chương 45: Diệt môn
Chương 46: Hồi cung
Chương 47: Cửa Địa Ngục
Chương 48: Bi kịch
Chương 49: Tâm sự
Chương 50: Mê vân lại hiện
Chương 51: Mê man
Chương 52: Chiến tranh tâm lí
Chương 53: Trận chiến trên núi Quỷ Khốc
Chương 54: Người hữu duyên
Chương 55: Hồng Môn yến
Chương 56: Kẽ hở
Chương 57: Lo lắng
Chương 58: Tình khổ
Chương 59: Quá độ
Chương 60: Mưu rượu loạn
Chương 61: Quỳ xin
Chương 62: Như thế nào
Chương 63: Bị bắt cóc
Chương 64: Bị quản chế
Chương 65: Rượu độc
Chương 66: Hiện đại
Chương 67: Vào thành
Chương 68: Quyết định
Chương 69: Khổ vì tình
Chương 70: Chuẩn bị ra khỏi thành
Chương 71: Thuốc dẫn bằng máu
Chương 72: Quên trước kia
Chương 73: Khuynh Thành
Chương 74: Ra chiến trường
Chương 75: Hành thích tướng
Chương 76: Quỳ
Chương 77: Đánh bại
Chương 78: Lui quân
Chương 79: Thành thân
Chương 80: Mười năm
Chương 81: Thời hiện đại (thượng)
Chương 82: Thời hiện đại (trung)
Chương 83: Thời hiện đại (hạ)
Chương 84: Thời cổ đại (thượng)
Chương 85: Thời cổ đại (trung)
Chương 86: Thời cổ đại (hạ)
Chương 87: Rốt cuộc đã trở lại
Chương 88: Hối hận
Chương 89: Hòa thuận
Chương 90: Thề
Chương 91: Giải quyết tình địch
Chương 92: Tranh đấu
Chương 93: Lại gặp ngũ tỷ
Chương 94: Chuẩn bị
Chương 95: Tương lai
Chương 96: Ước lượng kích cỡ
Chương 97: Có lý hay không
Chương 98: Kết cục (thượng)
Chương 99: Kết cục (hạ)

Chương 34: Chuyện nhà

10.2K 539 44
By gru2110

Đại ca của Hi Nhiên, Mộ Dung Hi Tuyệt, đối với người này, trong đầu ta chỉ có một hình ảnh.

Một nam tử bộ dạng tuấn mỹ phi phàm, tay trái dắt một bé gái xinh xắn, tay phải dắt một bé trai cũng xinh đẹp như vậy, trọng trách nặng nề, thần tình lo lắng đuổi theo muội muội của mình...

Đã chết.

Ta vỗ nhè nhẹ lên lưng Mộ Dung Hi Nhiên, đầu óc chuyển động nhanh chóng. Một bên tìm tòi câu an ủi Hi Nhiên, một bên lại tự hỏi về quan hệ giữa chuyện phiền phức của Hi Nhiên với đại ca của Hi Nhiên, còn cả đám người Vương Cảnh Hủ, Y Thánh Y Quỷ có thể tham dự hay không.

Nói tóm lại, ta chỉ có thể xác định một việc, đây là một việc thực phiền phức...

Gần đây Vương Cảnh Hủ kết thúc công việc, thủ đoạn càng ngày càng cường ngạnh đổ máu, không tìm hiểu nguồn gốc ngược lại sẽ dẫn đến chó cùng rứt giậu.

Theo hồi báo của tai mắt ở các ổ trộm, khi nhóm người chạy trốn thì Lương Hải bị tên lạc bắn trúng trên đường, sáng hôm nay hấp hối, Lương Dương vò đã mẻ lại sứt, định đêm nay đến báo thù.

Cho nên đêm nay lại sẽ là một buổi đêm gió tanh mưa máu.

- Cho nên đêm nay ngươi cứ trốn ở trong phòng, đừng đi ra là được! - Giang Văn Chỉ vẻ mặt nghiêm túc nói - Bằng không ngươi bị hù chết sợ ngây người, còn bắt Hi Nhiên muội muội bớt thì giờ đi chiếu cố ngươi!

Mắt ta nheo nheo, giận dỗi, không để ý tới Giang Văn Chỉ.

Người nào cũng biết khuya hôm nay có thể có rất nhiều người chết, mọi người trong Sát Thủ Đường vẻ mặt hưng phấn chuẩn bị, đợi đến buổi tối con mồi tự động sa lưới. Nhưng mà ai cũng không biết, ngày hôm nay còn có một người sinh ra, hôm nay là sinh nhật của ta.

Kỳ thật ta không phải mà người quá lưu luyến gia đình, nhưng từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, ta không lúc nào không nhớ nhà.

Sinh nhật năm ngoái, ta dùng bánh ngọt trét lên mặt một bạn tốt đến thảm, cậu ta nghiến răng nghiến lợi thề, ở lần sinh nhật sau của ta phải gọi lên bốn đứa như hoa, đè tay chân của ta, sau đó cậu ta, nữ vương đại nhân, có thể hung hăng chà đạp mặt ta.

Sinh nhật năm ngoái, có người tặng ta một hộp toàn chuột bạch, khi ta vươn tay vào sờ thì bị hù sợ cực kỳ triệt để, năm nay cậu ta nói muốn đưa đến "kinh hỉ" lớn hơn nữa cho ta, cũng không biết cậu ta có thể tặng mấy con trăn hay không...

Sinh nhật năm ngoái, khiến ta rất vui vẻ, rất điên cuồng.

Phải nói là sinh nhật hàng năm đều rất vui vẻ.

Nhưng mà năm nay... bởi vì ở thời không khác, cho nên sinh nhật này cũng quả thật đặc biệt khác thường...

Ta giật nhẹ khóe miệng, còn chưa kịp cảm khái thì chợt nghe thấy tiếng kêu la cách đó không xa, tiếp theo, chung quanh đều vang lên tiếng đánh nhau.

Sắc mặt ta thay đổi, không chút nghĩ ngợi chạy tới hướng phòng khách. Hi Nhiên ở đó!

Bây giờ là giờ cơm chiều, thời gian những ổ trộm ngầm báo là giờ Tý, nhưng mà Lương Dương lại ra tay trước giờ, hiện tại là lúc tất cả mọi người đều cho rằng địch chưa tới, thả lỏng cảnh giác.

- Lâm Tá Quân, ngươi đừng chạy lung tung! - Giang Văn Chỉ cầm một thanh kiếm, ngăn một tên không biết bắn tới từ đâu, nhảy xuống đến bên cạnh ta, bắt lấy tay ta.

Trong viện đột nhiên bị bao vây bởi mấy hán tử bộ mặt dữ tợn, trên đao lớn trong tay còn dính máu tươi.

Giang Văn Chỉ lôi ta từ từ lui về phía sau, hô to một tiếng:

- Huynh đệ hai bên mau tới hỗ trợ!

Mấy đại hán kia ngẩn người, hơi dừng lại một chút, chỉ thấy một thanh bảo kiếm bị người dùng lực đâm đến, thiếu chút nữa đâm đến người đi tuốt ở đằng trước. Đại hán kia thoát chết xong giận dữ, chạy tới phía chúng ta.

Giang Văn Chỉ nhân dịp những người đó sững sờ đã muốn lôi ta chạy ra xa.

Lướt qua chỗ nào cũng có người đánh nhau, rốt cuộc chúng ta chạy tới phòng khách chính, chỉ thấy trước phòng khách chính, Lương Dương giống như dã thú phát điên, rống giận, đem chùy sắt trên tay hung hăng đánh tới hướng Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên đang liên thủ tấn công gã.

Giang Văn Chỉ lôi ta đến một bên trốn kĩ, khẩn trương nhìn chằm chằm trận địa.

Trên trận, Mộ Dung Hi Nhiên một kiếm đâm thẳng qua, Lương Dương dùng chùy sắt che chắn, Mộ Dung Hi Nhiên lại đột nhiên cất kiếm tấn công phía dưới gã, Lương Dương đoán được kiếm vừa rồi của nàng là hư chiêu, thoáng ngăn cản xong liền bảo vệ phía dưới, nào biết Mộ Dung Hi Nhiên mới cất kiếm thì Vương Cảnh Hủ đột nhiên đâm tới chỗ Mộ Dung Hi Nhiên vừa cất, Lương Dương phản ứng không kịp, đòn này chưa xong đòn khác đã đến, kêu lên một tiếng đau đớn, bị Vương Cảnh Hủ đâm trúng bả vai không nói, lại bị Mộ Dung Hi Nhiên đâm trúng đùi.

Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên liên thủ ngăn địch hết sức ăn ý, có thủ có công, dần dần Lương Dương rơi xuống hạ phong.

Lúc này Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên quay mặt về phía Lương Dương, chiêu chiêu bức người. Phía sau bọn họ, một người lặng lẽ giương cung, nhắm ngay phía sau lưng Mộ Dung Hi Nhiên.

Ta nhìn thấy rõ ràng, lòng nhói lên một chút, vừa định hô to nhắc nhở thì mũi tên của người kia đã bắn ra.

Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên đồng thời nhảy ra hai bên, mũi tên kia trúng vào Lương Dương.

Lương Dương một phát rút ra tên trên người, mãnh liệt bức lui Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên từng bước, ngay tại lúc bọn họ lui ra phía sau ít bước thì Lương Dương xoay người, giống như phát điên chạy tới hướng chúng ta.

Ta kéo Giang Văn Chỉ lui về phía sau vài bước, sau lưng lập tức dán lên vách tường, đã không thể lui thêm.

Ta đứng như trời trồng, mắt Lương Dương tràn ngập tơ máu, tràn đầy cừu hận, gã muốn chết cũng phải tìm mấy cái đệm lưng!

Bất ngờ một thân ảnh màu trắng lướt đến bên người, ánh sáng lạnh hiện lên, vạch tới cổ Lương Dương. Lương Dương không đề phòng dừng bước lại, khó khăn lắm mới tránh khỏi một đòn trí mạng, nhưng cổ vẫn bị tổn thương, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ áo.

Sở Phong tay cầm kiếm dài, đứng ở trước mặt ta, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn ta một cái, dưới chân động đậy, người tựa như tên rời cung mà thẳng tắp xông ra ngoài.

Kiếm trong tay Sở Phong rộng hơn, dài hơn loại bảo kiếm dài nhỏ thông thường, thân kiếm của Sở Phong to gấp đôi, thoạt nhìn có chút cồng kềnh, nhưng ở trong tay Sở Phong lại có vẻ thập phần linh hoạt.

Lương Dương muốn cậy mạnh ngăn cản kiếm của Sở Phong, mũi kiếm của Sở Phong vừa chuyển động đã thoát khỏi áp chế của Lương Dương, đâm tới đồi ngực Lương Dương. Lương Dương không đỡ kịp ăn một kiếm, một tay đánh rơi một cái chuỳ lớn, bàn tay như kìm sắt bắt được cổ tay cầm kiếm của Sở Phong, tay kia giơ cao chùy sắt muốn đập vào đỉnh đầu Sở Phong.

Sở Phong xoay cổ tay một phát thoát khỏi tay Lương Dương, vận lực đánh ra một chưởng, lúc sau lại nhanh nhẹn rút ra kiếm dài trước ngực Lương Dương, thân mình nhảy về sau, lui ra vài bước.

Máu tươi phun mạnh ra từ trước ngực Lương Dương rơi vào chân trước của Sở Phong, nhưng quần áo trắng nõn của cô ta không dính lấy một chút vết bẩn.

Sở Phong vẩy khô máu trên thân kiếm, tra lại vào vỏ, đeo ở sau người.

Người bên Lương Dương thấy Lương Dương bị nữ tử áo trắng không rõ lai lịch giết chết thì nhất thời lòng quân đại loạn, không bao lâu sau cũng bị người bên Vương Cảnh Hủ khống chế.

Thấy vài chiêu thức đẹp mắt của Sở Phong, trong lòng ta âm thầm cao hứng vì cô ta, mắt Sở Phong cuối cùng đã nhìn thấy.

Ta vừa định tiến lên, nhoáng cái người người đều vọt tới hướng này, Y Thánh Y Quỷ chợt đột nhiên giáng xuống từ trên trời, Vương đường chủ ngồi xe lăn được người đẩy ra, mấy tiểu đội trường đều lao tới muốn báo tình huống, phòng khách chính phi thường náo nhiệt.

Ta và Giang Văn Chỉ được đón đỡ ở bên ngoài, nhìn không tới tình huống bên trong.

Kỳ thật đầu tiên ta muốn tiến đến nhìn xem Hi Nhiên có ổn không, có bị thương không, bây giờ khó tránh có chút thất vọng.

Tiếng cãi nhau bên trong đột nhiên an tĩnh lại, đám người tách ra thành một đường, Vương Cảnh Hủ giúp Vương đường chủ đi lên đài cao, Y Thánh, Y Quỷ và Sở Phong mang theo Mộ Dung Hi Nhiên cũng đi theo lên.

Trong lòng ta đột nhiên vọt tới từng đợt cảm xúc nói không ra lời, buồn khổ, khó sống, cô đơn, các loại cảm xúc tiêu cực như ngọn sóng đánh tới ta, lớp sóng mới nặng nề hơn lớp sóng cũ.

- ... Các Vương động loạn chưa bình, huynh đệ trong nội đường không thể lơi lỏng, thề vì quốc gia xã tắc mà diệt trừ loạn tặc! - Vương Cảnh Hủ dõng dạc diễn thuyết kết thúc, phía dưới bộc phát ra từng đợt hô hào.

Ta rũ đôi mắt xuống, nơi này náo nhiệt đến thế nào đều không thành vấn đề với ta, ta giờ chỉ muốn trở về.

Một giây sau, bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, ta lại mãnh liệt ngẩng đầu lên.

Vương Cảnh Hủ nói với Mộ Dung Hi Nhiên:

- Hi Nhiên, ta nguyện lấy Sát Thủ Đường làm sính lễ để cưới nàng làm thê tử, nàng có nguyện gả cho ta không?

Vương Cảnh Hủ vừa dứt lời, phía dưới vang lên một trận ủng hộ.

- Mộ Dung cô nương gả cho thiếu chủ, các huynh đệ đều nguyện ý làm quà tặng!

- Lão tử đã sớm nói Mộ Dung cô nương xứng đôi với thiếu chủ!

- Gả cho thiếu chủ! Gả cho thiếu chủ!

Diễn cảm của người trên đài không giống nhau, Sở Phong nhìn phương xa, nghe lời nói của Vương Cảnh Hủ thì nhíu mày nhưng không có hành động gì. Vương đường chủ vui tươi hớn hở nhìn trận. Y Quỷ rất tức giận, vừa định tiến lên lại bị Y Thánh giữ chặt. Y Thánh thế nhưng cũng có vẻ giận dữ, căm tức nhìn Vương Cảnh Hủ. Vương Cảnh Hủ nghiêng đầu tránh ánh nhìn của Y Thánh, nhìn chằm chằm Mộ Dung Hi Nhiên.

Mộ Dung Hi Nhiên cúi thấp đầu, hai hàng lông mày gắt gao nhăn lại một chỗ, nhưng...chậm chạp không lên tiếng cự tuyệt.

Ta nhìn chằm chằm sườn mặt hoàn mỹ của Mộ Dung Hi Nhiên, trong lòng một lớp sóng lớn vùi dập khiến các làn sóng biến mất không thấy gì nữa, thay thế vào đó là rét lạnh thấu xương, giống như máu toàn thân đều đóng băng lại.

Trước mắt chẳng hiểu sao trở nên có chút mơ hồ, ta nháy mắt mấy cái khôi phục một tia thanh minh.

Dưới đài, tiếng kêu ầm ĩ một tiếng lại cao hơn một tiếng, Vương Cảnh Hủ đột nhiên nắm lấy tay Mộ Dung Hi Nhiên.

- Haha - Trong tai đột nhiên nghe thấy một tiếng cười già nua, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.

Ta đứng nguyên tại chỗ, tầm mắt chậm rãi dời khỏi trên đài.

Phía sau phòng khách chính là một rừng cây. Bầu trời còn chưa hoàn toàn tối đen, trời xám xịt, một hòa thường mặc áo cà sa đỏ áo tăng vàng sáng đang đưa lưng về phía ta, chậm rãi đi vào trong rừng cây, cây cối che khuất nửa bóng dáng của hòa thượng.

Bốn phía không ai chú ý tới hòa thượng kia.

- Này, ngươi đừng khó chịu, ngươi... - Giang Văn Chỉ kéo tay ta muốn nói gì đó.

Ta gạt tay nàng ta ra, không hề chần chừ mà phát lực mãnh liệt đuổi theo hòa thượng.

- Lão hòa thượng, ông đừng đi, ta phải về, ta phải về nhà.

Continue Reading

You'll Also Like

219K 14.2K 82
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...
5.9K 154 21
Tác phẩm: Thái Dương Đích Bí Mật (太阳的秘密) Tác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu Diệu (同心难改的胡耀耀) Tác phẩm thị giác: Chủ công Thể loại: Đô thị tình duy...
7.9K 854 17
"P'Off, ngày mai mình về rồi, anh có thấy tiếc không?" "Tiếc. Nhưng không phải tiếc nuối nơi này mà là tiếc nuối em của thời gian trước. Tiếc nuối mộ...
18.8K 570 12
Tác phẩm: Xuyên thành tra A sau bị nữ chủ đọc tâm Tác giả: Mục Úc Phi v chương chương đều điểm đánh số: Tổng số bình luận: 2596 Số lần bị cất chứa c...