Chương 17.2: Hôn một cái

Start from the beginning
                                    

Lục Xuyên thả chậm tốc độ.

Thật sự hy vọng mỗi một giây, đều có thể kéo dài đến vô hạn.

Hai mươi phút sau, xe gắn máy dừng lại ngay trước cửa nhà.

Nhà Lục Xuyên ở đại viện quân đội là một tòa nhà to đến nỗi có thể so sánh với biệt thự, phòng ở rất cổ xưa, nhưng nhìn lại có khí chất.

Lục Xuyên cầm chìa khóa mở cửa, mời Sở Sở tiến vào nhà.

Trong phòng u tối, xông vào mũi chính là hương vị đồ cổ chất phác trong nhà.

Lục Xuyên đổi giày, thuận tay mở đèn lên, sau đó đi đến tủ giày lấy ra từ bên trong một đôi dép lê cho Sở Sở.

Trong nhà này biện theo phong cách cổ xưa, nhìn ra được, đều là các đồ vật cổ có, hiện đại cũng có.

Sở Sở đi vào trong phòng, trong phòng khách treo một cái tấm ảnh cũ kỹ chụp cả gia đình, phía trên có hai người đàn ông mặc quân trang, vũ khí hiên ngang, từ bộ dạng và tuổi tác, chắc là ba và ông của Lục Xuyên.

Mà bên cạnh ông chính là một bà lão dịu dàng, có lẽ là bà anh, còn một người phụ nữ khác, ánh mắt rất sắc bén đeo mắt kính, nhìn qua rất nghiêm túc. Cô suy đoán, đó là mẹ anh. Mà Lục Xuyên còn là hình dáng của một cậu bé nhỏ, được ông ôm, ngồi trên đầu gối của ông, mắt rậm mày to, mi thanh tú, cực kì đáng yêu.

Nhìn vào dáng vẻ sáng chói tươi cười trên mỗi thành viên, hẳn là một gia đình rất hạnh phúc.

Thế nhưng náo nhiệt vui vẻ chỉ là trong ảnh, căn nhà này bây giờ lại lộ ra vẻ quạnh quẽ cô đơn.

Lục Xuyên vơ vét một đống nước ngọt từ trong tủ lạnh ra, đặt ở trên bàn, nhìn Sở Sở nói: "Trong nhà không có đồ ăn đãi cậu, cậu uống tạm nước ngọt đi."

Sở Sở bật cười: "Mình không uống nước, chỉ muốn nghỉ ngơi."

"Vậy tôi dẫn cậu đi vào phòng."

Sở Sở đi theo Lục Xuyên lên lầu hai.

Đứng ngay trước cửa phòng, da đầu Sở Sở có chút cứng lại.

Căn phòng rất lộn xộn, trên bàn sách bày ra nhiều loại manga tạp chí cùng các figure mô hình em gái ngực lớn khoa trương, trên giường còn có vài bộ đồ phủ lên.

"Cậu vì sao...muốn dẫn mình đến phòng của cậu."

"Không phải đi ngủ sao?" Lục Xuyên một vẻ mặt đơn thuần.

Sở Sở mím môi một cái: "Trước đó cậu có nói là nhà cậu có rất nhiều phòng?"

"Những phòng đó không có người ở, toàn bộ trống không, ngay cả chăn mền cũng không có."

"...."

Đồ lừa gạt!

Lục Xuyên vào phòng, tùy tiện thu thập lại quần áo trên giường, cười ha ha nói với Sở Sở: "Đừng ghét bỏ, chấp nhận ngủ ở chỗ này một đêm đi."

Sở Sở trầm mặc xoay người rời đi, Lục Xuyên vội vội vàng vàng kéo tay cô: "Suy nghĩ nhiều rồi, cậu ngủ giường tôi, tôi ngủ trên ghế sofa."

[FULL]Tiểu Khả Ái, tan học đừng đi! - Xuân Phong Lựu HoảWhere stories live. Discover now