#1

2.3K 82 2
                                    

Anh và cậu gặp nhau trong một ngày đẹp trời vào tháng 10. Khi đó cậu là một học sinh lớp 12 sắp ra trường tại trung học Hanlim còn anh là một sinh viên năm ba của trường đại học danh tiếng Seoul. Có lẽ anh không nhớ rõ nhưng cậu lại chưa từng quên ngày đó cậu chạy xe đạp và tông vào người đi bộ là anh. Cậu đã cực kì hoảng sợ anh sẽ bắt mình bồi thường vì cậu thực sự không có tiền nhưng rồi anh chẳng nói gì cả mà chỉ nhìn cậu chăm chú, ánh mắt anh không phải đang khó chịu hay tức giận mà chỉ là ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn đau đớn. Khi đó cậu ngây ngô không thể hiểu được ánh mắt đó mang ý nghĩa gì, cậu chỉ ríu rít xin lỗi và hỏi thăm xem anh có bị thương ở đâu không nhưng anh vẫn không nói thay vào đó anh lại kéo cậu ôm chặt vào lòng khiến cậu cố vùng vẫy cũng không thể nào thoát ra được. Khi ấy anh ôm chặt cậu và miệng luôn miệng nói bên tai cậu những câu kì lạ "Joey, đừng rời xa anh."

"Anh gì ơi, anh nói cái gì vậy? Tôi không phải là Joey, tôi tên Mark." Cậu nhăn mặt vừa đẩy anh ra vừa giải thích nhưng anh không hề có ý buông lỏng.

"Đừng bỏ anh đi như thế, nếu anh sai điều gì thì em cứ nói đi, anh sẽ sửa."

"Anh nhận nhầm người rồi."

Lúc này anh mới buông cậu ra một lần nữa nhìn chăm chú vào cậu. Cậu trai trước mặt với người anh yêu thực sự giống nhau y đúc, có điều cậu trông hiền và ngây ngô hơn nét tinh quái của Joey, cách ăn mặc của cậu cũng rất bình dị, đơn giản chứ không phong cách như Joey, mái tóc cậu là màu đen tuyền còn Joey chính là màu đỏ lửa rực rỡ, cậu cũng gầy hơn Joey nữa. Anh thật sự nhận nhầm sao? Nhưng cậu thực sự giống y đúc Joey cơ mà, kể cả giọng nói trầm trầm cũng giống nữa.Nếu cậu không phải là Joey vậy thì trên đời này lại có người giống người y như bản sao vậy sao?

Anh nhìn xuống bảng tên trên ngực cậu 'Kim Mark' rồi không nói gì nữa, buông cậu ra lặng lẽ nói câu xin lỗi rồi lặng lẽ quay người đi, cậu nhìn theo bóng dáng cô độc của anh mà lòng bỗng cảm thấy thật đau xót.

Hai tuần sau cậu và anh lại gặp lại nhau một lần nữa. Lần này là anh đứng chờ cậu trước cổng trường Hanlim. Anh vẫn như lần đầu gặp mặt, vẫn ăn mặc gọn gàng bảnh bao, vẫn vẻ ngoài xuất chúng khiến bao người mê đắm và vẫn bóng lưng cô độc đó. Còn cậu vẫn như thế, vẫn dáng vẻ ngây ngô bình dị và có chút ngốc nghếch. Họ cùng nhau đi bộ trên con đường trở về nhà cậu, cậu dắt xe đạp mình còn anh lặng lẽ đi bên cạnh, không ai nói với ai câu nào cả chỉ đơn giản là đi bên nhau và mỗi người đem một suy nghĩ cũng như tâm trạng khác nhau. Đưa cậu về đến nhà anh cũng chỉ nói lời tạm biệt rồi quay lưng bước đi và cậu vẫn cứ đứng nhìn theo anh cho đến khi khuất dạng.

Kể từ hôm đó anh luôn đứng trước trường chờ đợi cậu, cùng cậu trở về nhà trong suốt cả năm trời cho đến khi cậu ra trường rồi đến khi cậu lên đại học, học cùng trường với anh. Cậu chưa từng hỏi anh sao ngày nào cũng chờ cậu cùng về và anh cũng không hỏi tại sao cậu và Joey lại giống nhau như thế, cảm xúc của họ chính là yên bình và tĩnh lặng mỗi khi bên cạnh nhau.

Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu cậu không chót lỡ đem lòng yêu thương người con trai luôn cô độc như anh nhưng lại quá nhút nhát không hề dám nói ra, cứ thế mà ngày ngày đi bên anh hưởng trọn chút hạnh phúc được sánh vai với người mình yêu ngắn ngủn. Và mọi chuyện rắc rối hơn vào ngày mà anh say rượu cách đây hai năm, ngày ấy đã bóp nát trái tim cậu ra thành từng vụn nhỏ và khiến cuộc sống của cậu thay đổi hoàn toàn ngập chìm trong đau khổ.

[Wri-fic][Long-fic][Bmark] THẾ THÂN. (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ