#56

272 20 0
                                    

Mark cẩn thận quan sát xung quanh, để ý từng người đang ở khoảng cách gần mình. Cho đến khi chắc chắn không có ai theo dõi mới bước vào nhà hàng tráng lệ trước mặt. Cậu không ngốc đến nỗi không biết được rằng thực sự đang có người cố ý nhắn vào mình hoặc là đang nhắm vào anh, những hình ảnh giữa anh và cậu thân mật liên tục được tung ra dĩ nhiên không phải một sự vô tình chụp được mà đều có tính toán cả. Cậu thì không có gì để mất, ngược lại anh thì có rất nhiều, cậu sẽ không để mình làm ảnh hưởng đến đời tư hay sự nghiệp của anh được. Nếu không giúp được cũng sẽ không làm cản chân.

Cậu được nhân viên nhà hàng đưa đến một căn phòng riêng biệt, có lẽ là phòng V.I.P ở đây vì nguyên một dãy hành lang, cậu chỉ thấy ba phòng lớn, ít người đi qua lại, dường như là ngoài nhân viên và những vị khách đã đặt phòng trước thì không ai có thể vào khu vực này cả. Cậu thở phào, như vậy cũng yên tâm phần nào.

Lúc cậu đến thì anh chưa tới, có lẽ anh còn đang bận chút việc. Theo chỉ dẫn của nhân viên cậu ngồi xuống để chờ đợi, một căn phòng rất rộng nhưng chỉ có một chiếc bàn đôi và hai chiếc ghế, một chiếc cậu đang ngồi còn một chiếc ở đối diện, trong phòng bày trí đàn dương cầm cùng ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, không gian kỳ thực rất lãng mạn.

Chẳng ngồi đợi bao lâu anh đã đến, trông bộ dáng có vẻ vội vàng, vừa ngồi xuống đã hướng về phía cậu mà xin lỗi "Có chuyện đột xuất cần anh giải quyết, em chờ lâu chưa?"

Mỉm cười nhẹ, anh bận trăm công ngàn việc vẫn dành thời gian để gặp cậu là cậu đã đủ vui vẻ rồi "Em mới tới thôi, không có gì vội cả."

"Chúng ta ăn xong rồi nói chuyện, được chứ?" Anh từ tốn nói chuyện với cậu, ánh mắt ngập tràn là sự dịu dàng.

Trái tim nhỏ bé của cậu không thể kiềm lòng lại rung động, cậu chưa bao giờ được thấy ánh mắt đó của anh, nay anh lại dùng nó để nhìn mình, cậu sợ rằng mình chỉ đang nằm mơ thôi.

"Anh nói, kỳ thực em những món ăn em nấu vẫn là hợp khẩu vị của anh nhất." Đây là nhà hàng mà anh thường xuyên ghé tới để bàn chuyện làm ăn, cũng như là cho những buổi họp mặt với bạn bè gia đình, giá cả rất đắt đỏ nhưng so ra anh lại không ngon miệng khi ăn những món ăn mà cậu nấu, mùi vị của nó luôn thấm sâu trong tâm trí anh, anh nhớ rất rõ và cũng cảm thấy vi vẻ khi thưởng thức, có lẽ vì đó là những bữa ăn do cậu đặt hết cả tâm huyết và tình cảm vào nên thật rất khác biệt.

"Vậy sao? Nếu anh thích hãy nói em, em nấu cho anh ăn." Nghe lời này của anh, nói không vui chính là nói dối. Trước đây cậu đã bỏ thời gian ra học nấu ăn chỉ để thấy anh được ăn ngon miệng đủ chất, tuy rằng có những lúc cậu ngồi trước bàn ăn chờ đợi vẫn không thấy anh trở về hay có đôi khi anh không đoái hoài đến, rồi cũng có những khoảng khắc anh cùng cậu vui vẻ ở bàn ăn cùng ăn uống và nói chuyện. Tất cả đều là những kỷ niệm, những khoảng khắc mà cậu không bao giờ muốn quên đi, hạnh phúc có, đau buồn cũng có.

"Anh muốn sau này ngày nào cũng được ăn những món ăn do em nấu." Anh lại cứ thể trực tiếp đề cập đến vấn đề này "Trở về cùng anh."

Cả người cậu run lên, cậu hôm nay cũng là muốn gặp anh để nói chuyện này, vẫn chưa biết mở miệng từ đâu thì anh đã nói đến trước. Nhìn ánh mắt có bao nhiêu là dịu dàng của anh, khó khăn lắm cậu mới có thể nói thành lời "Hôm nay em muốn cùng anh nói chuyện, bây giờ em có thể nói luôn được chứ?"

[Wri-fic][Long-fic][Bmark] THẾ THÂN. (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ