Chương 52: Phù quang

334 52 25
                                    

"Hỗn xược, con nghĩ mình đang ra oai với ai vậy hả?!"

Giọng nói dõng dạc, hùng hồn vang lên theo sau đó là người đàn ông trung niên chân dài, cao ráo, người có tiếng nói nhất trên mảnh đất phương Bắc này. Ông cũng không xuất hiện một mình mà phía sau còn có thêm một người nữa, Haen sải bước theo sau cha, bước dài về phía mẹ mà không nói lời nào.

Nhóm Richard và Egrus rất nhạy bén, nhanh chóng phát hiện động tĩnh lớn phát ra từ phòng Saint thì vội bỏ dở công việc, lập tức lao lên tầng. Đã lâu lắm rồi Richard không nghe Saint lớn giọng như vậy, xem ra là đang nổi giận, chỉ là không biết chuyện lớn thế nào mà khiến vị thiếu gia đã đổi tính từ lâu phải giận đến mức này. Thế nhưng Egrus thì khác, cậu đi theo Saint chưa lâu nhưng đủ hiểu được tính cách người này là thế nào, tuy không phải quá dễ chịu nhưng chưa bao giờ to tiếng chứ đừng kể đến nổi giận.

Hai người chỉ đến sau Zinard và Haen, lúc đứng trước cửa phòng thì mọi chuyện đã như thế này.

Haen lấy khăn tay bó lại, tạm thời cầm máu cho mẹ, ân cần hỏi: "Mẹ thấy sao rồi?"

"Không sao, cảm ơn con." Annady lắc đầu, ánh mắt lo lắng nói: "Cũng tại mẹ... giờ phải làm sao đây?"

Theo tầm mắt mẹ, Haen nhíu mày nhìn lấy lệ vì hắn vốn không quan tâm lắm, ai ngờ đập vào mắt hắn lại là khung ảnh đại phu nhân đã vỡ tan, máu tươi thấm đỏ cả mặt kính, len lỏi ăn sâu vào bức ảnh. Haen sửng sốt mở to mắt nhìn, lúc này mới ý thức được chuyện nghiêm trọng thế nào.

Richard và Egrus đứng từ xa chỉ thấy Saint đang cặm cụi, tay chân thoăn thoắt nhặt thứ gì đó lên, đến khi nhìn kĩ lại thì cả hai mới vỡ lẽ, đó là di vật mà vị đại thiếu gia nhà mình hết mực nâng niu suốt gần hai mươi năm qua. Họ muốn giúp, nhưng lại không biết nên giúp bằng cách nào, chỉ có thể mở to mắt đứng nhìn vị thiếu gia nọ.

Zinard không nói gì nữa, Saint im lặng không trả lời lại càng không quan tâm. Saint không ngẩn đầu lên nên chẳng ai nhận ra tơ máu đỏ thẫm đang giăng đầy hai mắt hắn. Tay không nhặt từng mảnh kính vỡ, kể cả khi các đầu ngón tay đã bị cứa rách, máu tươi chảy ra ồ ạt thì Saint vẫn như không biết đau mà không hề dừng lại. Hắn đưa tay rút khăn giấy vò lại để cầm máu, ngăn không cho máu nhỏ xuống ảnh, tay vừa nhặt kính vừa dùng khăn giấy thấm sạch máu trên ảnh.

"Ngươi điên à? Dừng lại ngay! Ngươi đang chảy máu kìa!!" Mèo đen nhảy xuống khỏi vai Saint, nó lo sốt vó tìm cách ngăn lại nhưng không thành, người này vẫn chẳng hề nhìn nó một cái.

Haen không nhìn nổi hành động của tên này nữa, biết mẹ mình cũng có lỗi, Haen ngồi xuống, rút khăn giấy đưa đến cho Saint, muốn giúp hắn cứu chữa di ảnh này nhưng vô dụng. Saint chẳng những không nhận lấy mà con dứt khoát hất văng tay cậu ra, một tiếng bốp rõ vang. Hắn không nhìn đến cậu, vẫn tiếp tục hành động của mình, Haen đắn đo không biết nên làm thế nào thì Zinard đã lên tiếng: "Cứ để mặc nó."

Do dự đứng dậy, Haen lùi ra sau không biết nên làm gì cho phải.

Hộp khăn giấy đã thấy đáy, máu tươi nhuộm đỏ nền giấy trắng, nằm rải rác xung quanh, bức ảnh cũng sắp được "cứu" lên rồi. Thấy Egrus có ý định bước lên, Richard đưa tay ngăn lại, tỏ ý để ông, bây giờ cậu không nên ra mặt.

Sự Gian Lận Của Thần MinhOnde histórias criam vida. Descubra agora