Chương 11: Tin vào mắt nhìn của thiếu gia

502 103 20
                                    

Bắt đầu từ Egrus, ngày hôm sau mới sáng sớm Saint đã đến thao trường.

Trời vẫn còn sớm nên ở đây rất vắng, chỉ có mấy bóng người. Saint rất nhanh đã tìm được Egrus đang vùi đầu tập luyện một mình.

Egrus không nhận ra Saint đã đến,  bởi vì ngày nào cũng có người thường xuyên ra vào tập luyện, hắn vốn không để ý.

Ánh mắt hắn sắt lẻm như dao, lưỡi dao trong tay lóe lên một tia sáng, vẽ lên không trung một đường cong tuyệt đẹp.

Mãi đến khi Saint gọi, Egrus mới nhận ra thiếu gia nhà mình đã đến.

Egrus ngạc nhiên ra mặt, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, cung kính nói: "Thiếu gia, sao người đến đây sớm vậy? Vết thương thế nào rồi ạ?"

"Không sao, ngươi còn đến sớm hơn ta không phải sao?" Saint nhướng mày nói.

Bên cạnh Saint lúc này còn có Richard, gần hai tuần nay ông cũng đã quen với mọi hành động của hắn, từ thói quen đến lời nói, vì vậy mà ông luôn kè kè theo hắn 24/24.

"Đây là bổn phận của tôi thưa thiếu gia." Egrus hơi cúi đầu, hai tay để sau lưng

Saint nhàn nhạt quan sát hắn, cuối cùng lên tiếng: "Egrus."

Giọng nói đột nhiên thay đổi, có chút nghiêm nghị khiến Egrus bất giác đứng thẳng người, có chút căng thẳng."Vâng"

"Ngươi cảm thấy ta bị thương là lỗi của ngươi?"

Egrus không hiểu vì sao Saint lại hỏi câu này, có điều là đúng thật, hắn cảm thấy mình quá yếu, không có khả năng bảo vệ thiếu gia chu toàn."Vâng." Hắn lí nhí trả lời.

Saint nhìn thiếu niên cao to đang cúi đầu đứng trước mặt mình, dáng vẻ hệt như lần đầu gặp hắn trên đường, nhút nhát lại hèn yếu.

Saint không đầu không đuôi nói, "Không có đứa bé nào vừa sinh ra đã biết nói, cũng không có con chim nào vừa sinh ra đã biết bay."

Egrus đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to nhìn Saint. Hắn hiểu Saint đang nói gì, từng câu từng chữ đều hiểu, hắn không phải đồ ngốc.

Nhưng mà tại sao lại nói những lời đó vào lúc này.

Đối mặt với ánh mắt của hắn, Saint không chút dao động: "Một sợi dây phơi đồ khi bị treo quá nhiều thì sẽ không chịu nổi mà đứt ra chứ đừng nói đến việc sử dụng được. Đứt thì thôi, không đứt lại càng đáng lo, lúc nào cũng đứng trên bờ vực sụp đổ, chỉ sợ chịu ít tác động sẽ đứt ngay, đến lúc đó, bao nhiêu thứ treo lên nó cũng hỏng mất. Ngươi hiểu ý ta chứ?"

Egrus mím chặt môi, gật đầu.

Trên mặt Saint không có bao nhiêu cảm xúc, nhìn hắn, nói câu cuối cùng: "Ngươi là do chính ta chọn, đương nhiên ta hiểu rõ ngươi có năng lực thế nào. Ta hi vọng ngươi tin vào mắt nhìn của ta."

Là tin ta chứ không phải tin vào bản thân ngươi.

Đang lúc nhấc bước, Saint đột nhiên bị gọi lại."Thiếu gia."

Egrus quỳ một chân xuống, một tay đặt lên ngực trái, một tay vươn ra phía trước.

Hắn vươn bàn tay dính nhớp mồ hôi của mình, nắm lấy tay người trước mặt.

Sự Gian Lận Của Thần MinhWhere stories live. Discover now