Chương 106

3K 205 14
                                    

Cuối hè, đầu thu, gió thổi qua đám lá rụng dưới sân, vang xào xạc, rõ ràng buổi sáng vẫn quang đãng nhưng vừa đảo mắt lại mây mù giăng lối, ùn ùn kéo đến, gió thổi đến lòng nàng trống rỗng, vọng về như đang khóc, lại như đang kể, từng tiếng như đang nện vào tim nàng, khiến nàng chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy.

Nhan Y Lam, tại sao ngươi phải gạt ta?

Ngươi có biết, ngươi làm vậy giống như sự lăng trì vô hình với ta không?

Cuồng phong xuyên qua ống tay áo của nàng, khiến nàng lảo đảo lui về sau một bước, thân ảnh đơn bạc vừa nhìn liền tựa như muốn ngã, giống như lá rơi trơ trọi giữa chân trời.

Bích Diên chậm chạp từ trong Phượng Nghi cung ra, sắc mặt không đành lòng nhìn Khương Ngưng Tuý, môi ngập ngừng vài lần, cuối cùng cúi đầu hành lễ:

"Thái tử phi."

Khương Ngưng Tuý không đáp, lại tựa như căn bản không nghe thấy, tầm mắt dán lên lầu các cung điện phía sau Bích Diên, khung cảnh vốn dĩ phải quen thuộc hôm nay lại trở nên đáng trào phúng như vậy.

"Canh giờ không còn sớm, Thái tử phi vẫn nên sớm lên đường xuất cung." Rốt cuộc Bích Diên lại không thể nào mang lời thật nói với Khương Ngưng Tuý, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.

"Xe ngựa đã chuẩn bị xong, sau khi xuất cung, tự có người tiếp ứng, Thái tử phi không cần phải lo lắng."

Khương Ngưng Tuý vẫn không để tâm, ánh mắt cố chấp rơi vào trong Phương Nghi Cung, thấp giọng nói:

"Ta muốn gặp nàng."

Bích Diên thở dài một tiếng:

"Thái tử phi vẫn nên sớm lên đường đi." Suy nghĩ một chút, nàng lại tiếp lời:

"Hoặc là Thái tử phi có lời gì, nô tỳ có thể thay mặt người chuyển cáo cho điện hạ."

Nghe được ý tứ trong lời của Bích Diên, Khương Ngưng Tuý mạc nhiên lui lại hai bước, nàng nghĩ có lẽ vì gió quá lớn rồi, nếu không sao lại thổi đến khiến đôi mắt nàng phát đau, tựa như một ngọn lửa hừng hực muốn tiêu huỷ tất cả mọi thứ trước mắt nàng, chỉ còn lại vắng lặng, không còn quang minh.

Chậm rãi lắc đầu, Khương Ngưng Tuý cười lạnh một tiếng, mi mắt không mang bất kỳ lưu luyến gì, xoay người rời đi.

Ngay cả gặp mặt ta một lần, nàng cũng không đồng ý, vậy ta còn cái gì có thể nói với nàng đây.

Đưa mắt nhìn Khương Ngưng Tuý càng ngày càng xa, đôi mắt Bích Diên cảm thấy có chút đau xót, dưới màn gió cát, thân ảnh của Khương Ngưng Tuý dần trở thành một điểm mơ hồ, nhưng nàng thế nào cũng không thể quên được phiến cảnh tượng kia. Bóng lưng quyết tuyệt lãnh mạc của Khương Ngưng Tuý lộ ra một cổ quật cường, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

====

Lần nữa trở về Tê Loan điện, Bích Diên tiến vào gần bên trong, cách một tấm bình phong, nhỏ giọng bẩm báo:

"Điện hạ, Thái tử phi đã rời đi."

Tê Loan Điện yên tĩnh đến lạ thường, nếu không phải trong bình phong truyền đến âm thanh rót rượu khe khẽ, gần như sẽ khiến người ta cảm thấy Bích Diên đang tự thuyết tự thoại. Hồi lâu, Nhan Y Lam mới hỏi:

[BHTT] XUYÊN QUA CHI CHỈ NHIỄM - Ti MộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ