Chương 74: Trở Về Số Không

669 33 0
                                    

Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong vài tháng sau đó.

Cuộc sống của tôi dần dần trở về bình thường. Tôi dùng thân phận của chú Ba giải thích với người dưới quyền rằng mình phải đến nơi khác khảo sát một thời gian dài, việc làm ăn của cửa hàng giao lại hết cho thằng cháu quản lý.

Khi người của Tiểu Hoa từ Trường Sa đến, tôi mới được tháo mặt nạ trong một khách sạn.

Khi nhìn thấy gương mặt của mình một lần nữa, tôi đã xúc động đến nỗi bật khóc nức nở. Tôi không ngờ vào giờ phút này mình lại yếu đuối đến thế. Cảm giác khi ấy như thể tôi vừa tháo xuống không biết bao nhiêu áp lực phải kiên cường, phải dũng cảm, phải gánh vác, phải quyết liệt, phải đổ máu, phải tàn nhẫn. Thế rồi cuối cùng, tôi trở lại làm Ngô Tà.

Cuối cùng tôi có thể làm một "Thiên Chân" Ngô Tà được phép chùn chân, được phép yếu đuối, được phép cười hi hi ha ha, được phép ngớ ngẩn, được phép sống dở chết dở mỗi ngày. Tôi có thể hỏi thẳng người khác không chút do dự, rằng cái này "tại sao", cái kia "không thể nào", thậm chí, còn có thể chửi thẳng mặt người khác không chút kiêng nể: "Tiên sư cha nếu ông mà còn không biết thì tôi biết đi hỏi ai đây?"

Tôi đã khóc rất lâu, khóc vì lấy lại được thứ tưởng chừng đã mất hay vì tâm trạng suy sụp? Chẳng vì lí do gì cả, chỉ là tôi không sao cầm được nước mắt. Tôi ôm lấy cô gái kia, cô vỗ vỗ lưng tôi, không nói một lời. Khi buông cô ra, tôi phát hiện vành mắt cô cũng đã ầng ậng nước. Cô nói mình chưa bao giờ nhìn thấy ai khóc lóc đau khổ đến thế.

Tối đến, tôi nốc rượu cật lực. Tôi xếp rất nhiều cốc chén lên bàn, mong cô hồn dã quỷ cùng đến chung vui. Tôi ước chi trong số đó có người quen của mình, họ có thể nhìn thấy tôi ngay lúc này, nghĩ vậy trong lòng tôi bỗng cảm thấy vui vẻ.

Thế nhưng, mặt nạ trên mặt dễ tháo, mặt nạ vô hình che giấu lòng người mới khó cởi. Vài ngày sau, tôi thường đột ngột nói bằng giọng điệu của chú Ba, hay đôi khi lại đột nhiên bừng tỉnh giữa cơn mơ, có cảm giác rằng mình đã bị lộ tẩy, bao nhiêu công sức đã đổ sông đổ biển hết, thậm chí khi tự soi mình vào gương cũng cảm thấy thật xa lạ.

Cũng may, thời gian dần trôi, ảo giác này cũng dần phai nhạt.

Bàn Tử nói không sai, tôi chí ít cũng là một người rất giỏi thích ứng với hoàn cảnh,

Nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tôi trở về với cửa hàng nhỏ của mình. Khi Vương Minh nhìn thấy tôi, cậu ta còn tỏ ra bỡ ngỡ, phải rất lâu sau mới nhận ra tôi đã trở về. Cậu ta trông béo tốt hơn một chút, cũng suy sụp ít nhiều. Tôi liếc nhìn xấp bản rập đang bày bán trên giá, hình như là đã vơi đi một chút rồi. Xem ra, dù không còn kinh doanh thì vẫn luôn có một vài cái đơn hàng ông trời ban cho.

Tôi nằm ngả trên ghế dựa ở buồng trong, nhìn khắp căn phòng vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này, lại bắt đầu cái cuộc sống mơ mộng giữa ban ngày. Nhưng chẳng bao lâu sau đó, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục sống thế này được nữa. Phần việc của chú Ba phía bên kia rất nặng nề, tôi buộc phải chăm chỉ hơn.

Tối hôm đó, Vương Minh xin tôi cho thôi việc, lần đầu tiên. Tôi tăng lương cho cậu ta, cậu ta mới đồng ý ở lại.

Ngay cả những người vững vàng nhất, đơn thuần nhất thì rồi cũng sẽ dần dần thay đổi theo thời gian. Đương nhiên, sự thay đổi này là đúng đắn, chỉ có tôi là luôn luôn sai lầm mà thôi.

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ