Chương 5: Ngô Tam Tỉnh Trở Về

729 30 0
                                    

Quán trà này, tôi vừa bước vào chỉ cảm thấy xa lạ, đến khi lên lầu, tôi mắt bắt đầu thấy có chút ấn tượng mang máng, hình như ngày trước tôi đã tới đây vài lần, hơn nữa, đều là đến cũng những thủ hạ này của chú Ba. Chẳng qua lúc đó tôi còn quá nhỏ, chỉ nhớ trong phòng thường nồng nặc mùi thuốc lá, người lớn ngồi trong phòng đánh mạt chược, cười hô hố, còn tôi thì được bố đưa đến, nhận tiền lì xì từ mấy người rồi đi luôn.

Có đánh chết tôi cũng không thể ngờ, cùng một địa điểm, cùng một nhóm người, mà bây giờ, tôi lại phải trải qua trong cái bộ dạng này.

Trên tầng hai quán trà là một đoạn hành lang, hai bên đều có các gian phòng, nhưng không giống với khách sạn Tân Nguyệt mà chúng tôi làm náo loạn ngày trước, bên trong quán trà này trang hoàng kém hơn nhiều, có nhiều gian là dùng vách tường đan bằng tre, quét sơn nhiều lần, lộ ra một màu dầu trúc, vàng khô hơi ngả trắng. Đến gần là có thể ngửi thấy mùi thuốc lá ám vào rèm che, cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa thay tấm rèm này, mùi thuốc lá lâu năm bám vào, giặt không hết.

Phan Tử đi đầu, dẫn chúng tôi đến một gian phòng ở cuối hành lang. Vén tấm rèm che lên, nhóm người chúng tôi lục tục tiến vào. Không gian bên trong rất rộng, nhưng lại chỉ đặt có đúng một cái bàn gỗ lim rất ngay ngắn ở ngay chính giữa phòng, hai bên bày sáu cái ghế dựa bọc vải lụa in hoa tiết rồng ổ, phía sau là cửa sổ, có thể nhìn thấy khung cảnh ở dưới lầu. Tôi liếc mắt một cái, đợi lát nữa nếu có bị đuổi giết, tôi cứ nhảy quách ra khỏi cửa sổ này mà chạy.

Trên bàn gỗ lim bày một bộ đồ trà. Tiểu Hoa tiến đến gạt hết năm cái ghế ra, chỉ chừa một cái cho tôi ngồi xuống, các ghế đều được kéo lại sát tường. Phan Tử liền ngồi xuống, bắt đầu châm thuốc hút. Tôi thấy tay anh đang run rẩy, trong lòng liền căng thẳng, không biết anh ấy còn chịu được nữa hay không. Tôi không dám hỏi, chỉ có thể sờ lên mặt bàn, giả bộ như đang hoài niệm và suy tư điều gì.

Tú Tú bên cạnh bắt đầu pha trà cho tôi, phương pháp pha của cô nàng rất đặc biệt, đầu tiên là tháo búi tóc của mình ra, dội nước trà rửa sạch cây trâm cài đầu, sau đó dùng cây trâm khuấy lá trà.

Tôi nhìn động tác của cô nàng, vừa thầm cầu mong sáng sớm nay cô nàng đã gội đầu rồi. Tôi phát hiện chất liệu của cây trâm cài tóc này rất kỳ lạ, giống như là một loại phỉ thúy nhạt màu, lại vừa trông giống một loại xương cốt, bên trên khắc nhiều hoa văn tinh xảo, nhất định là thứ có lai lịch hẳn hoi rồi.

Trà pha xong, tôi ngửi mùi, cảm giác có lẽ là Bích Loa Xuân, nhưng đồng thời lại có lẫn một mùi hương rất quen thuộc mà tôi không tài nào nhớ nổi. Tôi nhấp một ngụm trà, mùi vị rất ngon, có cảm giác tập trung tinh thần.

Tôi bị cảnh tượng vừa rồi trước cửa quán trà dọa cho sững cả người, tất cả quá trình vừa rồi tôi đều ở trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mặc dù nhịp tim không nhanh, cơ thể cũng không phải là quá căng thẳng, nhưng mọi cảm giác của tôi đều trì trệ hẳn đi, tê dại, mãi cho đến khi nhấp một ngụm trà này, mới dần dần thu hồi lại được mọi cảm giác hoảng hốt ngơ ngẩn vừa rồi. Suy nghĩ của tôi bắt đầu rõ ràng hơn, nhưng tâm trạng lại bắt đầu căng thẳng.

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ