Chương 77: Lại Đến Nhị Đạo Bạch Hà

797 36 1
                                    

Nhị Đạo Bạch Hà vào mùa thu lạnh tê người, may mà Tiểu Hoa chu đáo, chuẩn bị sẵn quần áo ấm cho tôi. Tôi khoác thêm áo gió rồi bám sát bên cạnh hắn, cùng đi về phía trước. Tôi hỏi: “Không phải anh muốn đến đây tự sát đấy chứ?”

Hắn liếc nhìn tôi, lắc đầu, rồi tiếp tục cất bước. Tôi lại hỏi: “Hay anh muốn sinh sống lâu dài ở đây? Sao lại chọn cái chỗ rét mướt này mà ở chứ?”

Hắn nhìn thẳng về phía trước, hồi lâu mới đáp: “Không phải ở đây, tôi muốn lên trên đó.”

Tôi ngước nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy nơi chân trời đứng sừng sững một dãy núi tuyết.

Trong khoảnh khắc ấy tôi không thể không ngừng bước, ngây người trong giây lát rồi mới hoàn hồn mà đuổi theo: “Anh muốn lên núi?”

Hắn không đáp lời, cứ cắm cúi bước về phía trước, hướng thẳng về phía ngọn núi phủ trắng tuyết.

Trên đường đi, Muộn Du Bình không thèm hé răng nửa lời, lại càng không định dừng lại. Bất kể tôi có đuổi kịp hay không, hắn vẫn cứ tiến thẳng về phía trước.

Tôi cứ dồn dập truy hỏi mãi mà không có kết quả. Nhiều lần tôi nổi giận đùng đùng, nghĩ bụng, được lắm, anh đã muốn chết đến thế thì cứ chết quách đi.

Theo phán đoán của tôi, Muộn Du Bình nhất định muốn tìm đến cái chết, bởi lẽ tôi không thấy hắn mang theo bất cứ thứ đồ ăn nào. Hắn đi thẳng một mạch mà trên người chỉ đeo có một cái ba lô. Theo kinh nghiệm lần leo núi trước, trang bị sơ sài như thế mà đòi leo núi, chưa trụ nổi ba ngày đã chết đói chứ đừng nói đến chuyện trở về.

Tôi càng đi càng cảm thấy chuyến này gay go to, chưa gì đã thấy có mấy cái xe dù đang lén chở người lên núi. Trên đường đi tôi đành phải tìm một cửa hàng mua vài món đồ, ra sức nhồi nhét vào túi hành lý mang theo. Cũng may những món đồ khô kia không chiếm chỗ cho lắm, giờ trong hành lý của tôi đã chất đủ loại túi nhựa.

Sau đó hai chúng tôi lên một chiếc xe con, chạy về hướng lên núi.

Đến đây, Muộn Du Bình mới quay sang nói với tôi: “Cậu không thể tiếp tục đi theo tôi nữa.”

“Nếu tôi bảo anh đừng đi thì anh có chịu ở lại không?” Tôi hỏi. Hắn lắc đầu làm tôi điên tiết: “Mẹ nó chứ, thế nên anh bảo tôi ở lại thì cũng đừng mong tôi ngoan ngoãn nghe theo. Tóm lại anh đừng nhiều lời nữa, tôi cứ muốn đi theo anh đấy.”

Hắn liếc tôi một cái rồi lại quay mặt đi, lặng thinh không nói.

Trên đường đi chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, mãi cho đến khi gặp một khách sạn du lịch trong núi. Lúc ấy nhiệt độ đã xuống khá thấp, hắn đi thẳng vào khách sạn, đặt phòng. Tôi chẳng thèm nhìn trước ngó sau, cứ lẽo đẽo bám theo, lúc này tôi đã nghẹn uất lên đến tận họng.

Muộn Du Bình vẫn không buồn rặn ra một câu nào, cho đến khi vào phòng, nằm xuống giường, tôi mới bắt đầu hối hận.

Xem tình hình hiện giờ của hai người chúng tôi mới thấy, những hành trang Muộn Du Bình chuẩn bị trước đây đều rất phù hợp cho việc leo núi, mà hành trang của tôi lại quá sơ sài, cứ đà này kiểu gì cũng chết chắc. Chỉ e hai chúng tôi còn chưa đi được nửa đường đến đích thì tôi đã chết cóng mất rồi. Chắc chắn Muộn Du Bình hiểu rất rõ điều ấy nên mới không thèm ngăn cản tôi, bởi vì ngay khi vượt qua ranh giới vùng tuyết phủ tôi sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn, hoặc là bỏ mạng, hoặc là bỏ cuộc. Lần này dù tôi lấy tính mạng mình ra uy hiếp hắn, có lẽ cũng vô ích.

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8जहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें