DỮ QUANG ĐỒNG TRẦN - Lý Truy...

By Docvanglai2928

7.5K 445 94

DỮ QUANG ĐỒNG TRẦN - (Tạm dịch: Ánh sáng của tàn tro) Tác giả: Lý Truyền Ngôn Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ... More

Review - Văn án
Chương 1
Chương 2 ( QUÀ TẾT KỈ HỢI 2019)
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38

Chương 8

199 18 8
By Docvanglai2928

Chương 8

Con tàu vẫn gào thét mà băng trên đường ray, bóng đêm đã bao phủ từ lâu, hai thiếu nữ ngồi đối diện Trác Dữ Trần đầu dựa vào nhau, tay khoác tay mà ngủ thiếp đi. Trác Dữ Trần trước đó đã ngủ một chút, bây giờ cũng không còn quá mệt, chỉ là dược hiệu của thuốc cảm mạo phát huy, khiến anh bây giờ lại bắt đầu mê man chìm vào giấc ngủ.

Lo lắng đánh thức hai cô bé kia Trác Dữ Trần nỗ lực cố gắng đè xuống tiếng ho khan. Anh tựa bên cửa sổ có chút buồn bực nhàm chán lấy điện thoại di động. Bởi vì vội vàng rời đi, anh cũng không mang theo hành lý gì, ngoài trừ mấy tài liệu quan trọng cùng một vài vật dụng cần thiết thì không còn gì cả. Sim điện thoại còn chưa kịp đổi, bởi vậy mà Trác Dữ Trần chỉ có thể tạm thời bật chế độ máy bay phòng ngừa Trịnh Viêm thông qua hệ thống định vị của điện thoại mà tìm tới. Có lẽ cảm thấy đêm đã khuya, Trịnh Viêm phỏng chừng đã nghỉ ngơi từ lâu, Trác Dữ Trần đánh bạo, tạm tắt chế độ máy bay. Nhất thời, vô số tin nhắn trào đến.

[ Trác Dữ Trần, bây giờ anh CMN anh chạy đi đâu rồi! Lão tử cảnh cáo anh nhanh cút trở về, ha ha, xem ra, nhất định phải dạy cho anh một bài học thật tốt! ]

Những tin nhắn này đến từ dãy số Trác Dữ Trần chưa từng thấy, nhưng từ nội dung tin nhắn, anh tạm thời suy đoán nó đến từ Trịnh Viêm. Tin nhắn bên trong dùng từ thô bỉ không thể tả, khiến Trác Dữ Trần nhất thời kinh ngạc, không ngờ kẻ luôn luôn tự tin tự phụ như Trịnh Viêm lại có thể phát ngôn thô tục như vậy.

Xem đi, xem đi.

Hết thảy tất cả đều là ngụy trang, con người chính là sinh vật xấu xí như thế. Mặt ngoài dù có đẹp trai phong độ như thế nào đi nữa nội tâm vẫn là một bãi bùn ô uế hôi tanh như cũ.

Anh cảm thấy có phần căm ghét, cũng không biết là ở căm ghét Trịnh Viêm, hay là đang giận chính mình.

Ôm trong ngực một loại cảm xúc nào đó không giải thích được, không thể nói rõ tâm tình, Trác Dữ Trần nhanh chóng kéo lướt tin nhắn.

Chỉ là...

Bên trong cũng không có một tin nhắn đến từ Lợi Kiếm.

Trác Dữ Trần thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đem tín hiệu một lần nữa đóng, đột nhiên cảm thấy chính mình cũng thật là hèn hạ.

Tại sao bản thân còn có thể mong chờ đây?

Đêm khuya, chuyến tàu cũng đã tới vùng duyên hải.

Đứng trên sân ga, đưa mắt nhìn hai thiếu nữ được hai người đàn ông đến đón, Trác Dữ trần mới thu hồi tầm mắt, đưa tay sờ vào trong túi quần, yên lặng mà rời khỏi nhà ga. Bởi vì vùng duyên hải gần biển, nhiệt độ nơi đây ban đêm so với nội địa còn thấp hơn, gió biển thổi vào, khiến cho đầu óc anh ban đầu choáng váng hơi hơi thanh tỉnh một chút.

Trên người anh không mang tiền mặt, cũng không dám đem điện thoại di động mở ra một lần nữa, lướt chuyển mấy app tìm kiếm quán Internet miễn cưỡng qua một đêm.

Ngồi trên ghế xoay, nghe bên tai truyền tới tiếng ồn ào cùng âm thanh la thét, Trác Dữ Trần có phần buồn ngủ.

Sau này nên làm cái gì bây giờ...

Anh và công ty bảo an Lợi Kiếm đã ký qua hợp đồng, xin việc những công ty chính quy khẳng định không được, không chỉ vậy những chỗ đó nhất định phải ghi thông tin. Trác Dữ Trần không hiểu rõ thân phận và thủ đoạn của Trịnh Viêm, không biết có qua đó bắt được anh hay không, bởi vậy chỉ có thể hành sự cẩn thận.

Ở quán net tùy ý xem lướt qua thông tin tuyển dụng trên mạng, ban đầu anh định hỏi mấy chủ quán cà phê có hay không cần tuyển người quản lý quán, Trác Dữ Trần vậy mà bất ngờ lọt vào mắt xanh của một ông chủ.

"Có."

Buổi trưa ngày hôm sau, cảm mạo của anh đã khá hơn nhiều.

Tuy rằng vẫn còn có chút ho khan, nhưng ảnh hưởng không lớn. Tìm một cửa hàng thức ăn nhanh, tùy ý ăn một chút, Trác Dữ Trần lại trong nhà vệ sinh cửa hàng qua loa sửa soạn bản thân một chút lúc này mới đi đến địa điểm làm việc.

Đó là một quán bar vị trí rất khuất.

Trác Dữ Trần tướng mạo vô cùng tốt, so sánh với vẻ đẹp mấy người mẫu nam anh tuấn không giống nhau, thân hình anh thon dài mà đơn bạc, nhìn qua có phần văn ôn nhược nhàn, dung mạo cũng không thể chỉ dùng từ "mỹ" để hình dung, nếu không phải như vậy trước đó cũng sẽ không khơi lên hứng thú với Trịnh Viêm. Ông chủ quán bar đối với anh hết sức hài lòng, lại hỏi han qua Trác Dữ Trần có thể pha chế hay chơi nhạc cụ gì không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn có thể chơi được đàn guitar, ý cười hiền lành của người trung niên càng sâu, lập tực nhận anh vào làm việc.

Quán bar có đãi ngộ bao ăn ngủ, phía sau có khu chuyên cần trong đó có một phòng tầm mười mét vuông, Trác Dữ trần cũng không kén chọn, đúng là hết sức hài lòng. Ở trong buồng tắm rửa sạch sẽ, tẩy sạch trên người mùi vị của Trịnh Viêm khiến anh buồn nôn, Trác Dữ Trần lúc này mới cảm thấy mình sống lại.

Thay đồng phục quán bar, anh nghĩ, đây cũng là một khởi đầu mới.

***

Hoa khai lưỡng đầu.

Lợi Kiếm bên này.

Trác Dữ Trần tựa hồ đã làm chuyện gì triệt để chọc giận Trịnh Viêm, đối phương giống như chó điên, cả người đều trở nên cáu kỉnh mà nổi giận, tựa như lúc nào cũng có khả năng phun trào. Lợi Kiếm không dám đắc tội Trịnh Viêm, hắn cúi thấp đầu, một mực cung kính nói cho Trịnh Viêm, bản thân cũng không biết Trác Dữ Trần đi nơi nào, bị Trịnh Viêm hất một chén rượu lạnh.

"CÚT!"

Trịnh Viêm đè nén âm thanh rống giận, thanh âm hắn khàn khàn, tựa hồ mang theo dày đặc tức giận cùng một chút cảm giác không cam lòng không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Lau dịch rượu bị hất ướt trên trán, Lợi Kiếm nhanh chóng nhặt Triệu Tiểu Đao đã bị đánh ngất đi, cả người choáng váng vội vã chạy ra khỏi địa bàn của Trịnh Viêm. Hắn hoàn toàn thất vọng với Triệu Tiểu Đao dạy mãi không sửa rồi, nhưng lại bị vướng bởi tình cảm chiến hữu ngày xưa, liền đem Triệu Tiểu Đao ném về công ty bảo an, để hắn tự sinh tự diệt, nhanh chóng khởi động xe việt dã, thân thân một mình bực bội lao nhanh trên đường cao tốc ra ngoại ô.

Tiện hóa Trác Dữ Trần kia đến cùng chạy đi đâu? Anh ta có biết hay không, anh ta đắc tội rồi Trịnh Viêm, sẽ khiến mình cũng bị liên lụy!?

Lợi Kiếm cảm giác bản thân rất tức giận, điều làm hắn buồn bực chính là, rõ ràng bên ngoài cáu giận nhưng trong lòng hắn không an ổn lại nổi lên nỗi lo âu.

Ở trong nhận thức của hắn, Trác Dữ Trần tuy rằng luôn luôn lãnh lãnh đạm đạm, nhưng luôn luôn đều là nói là làm, đáp ứng chuyện tình rồi, chưa bao giờ thất tín.

Hay hoặc là nói, chỉ cần đáp ứng chuyện của hắn, đều tận tâm tận lực làm được.

Đem xe việt dã phanh gấp trên đường xe chạy cao tốc, Lợi Kiếm xuống xe tựa ở cạnh cửa xe kìm lòng không đặng hút một điếu thuốc.

Khói thuốc lượn lờ, hắn liền nghĩ tới một ít chuyện lúc trước.

Lợi Kiếm còn nhớ, ban đầu, hắn bởi vì bị thương nên từ tiền tuyến xuất ngũ, trở lại trong thành thị mở công ty bảo an. Lúc đó công ty vừa khởi nghiệp, mà hắn cùng với những đồng đội đều là lính cùng nhau kiếm sống kia một chữ liên quan đến kinh doanh cũng không biết. Thời gian đó, công ty hầu như bất cứ lúc nào cũng có khả năng phá sản. Mãi đến tận khi Trác Dữ Trần chủ động tìm đến hắn, nói với hắn nguyện ý làm giốc đốc công ty hắn.

Khi đó, Lợi Kiếm vẫn nghĩ không thông, làm sao lại khiến một sinh viên tốt nghiệp đại học danh giá Trác Dữ Trần đồng ý thả xuống những lời mời thành ý lương cao của các công ty lớn, quay đầu hạ thấp bản thân đến một công ty bảo an thấp kém, cam tâm đại tài tiểu dụng (*). Trước đây không hiểu, hiện tại càng không hiểu, hắn biết Trác Dữ Trần thích mình, nhưng đối phương cuối cùng thích hắn ở điểm nào, Lợi Kiếm cũng không làm rõ ràng được.

Tại sao lần này, Trác Dữ Trần lại thất hứa?

Hắn tàn nhẫn mà hút một hơi thuốc, bởi vì dùng sức quá mạnh, nhất thời bị nghẹn đầu váng mắt hoa.

Nơi sâu trong cuống họng như hỏa thiêu hỏa liệu Lợi Kiếm khó hiểu nghĩ sau khi Trác Dữ Trần tìm Trịnh Viêm, trên người cũng có mùi thuốc lá. Hắn biết Trác Dữ Trần từ trước đến giờ không hút thuốc, nếu như hút, tất nhiên sẽ bởi vì không thuần thục mà bị sặc.

Bị sặc à tư vị thật khó chịu a.

Trác Dữ Trần chạy.

Vì sao lại chạy rồi?

Lợi Kiếm đem thuốc ném xuống đất, dùng sức chân dẫm.

"Đm... Không phải rõ ràng nói thích sao? Mẹ kiếp, cố gắng một chút a... Kiên trì một lúc nữa a..."

Hắn hùng hùng hổ hổ, đột nhiên cảm giác tim như là bị người đột nhiên nắm lấy, khiến hắn hô hấp ngưng trệ, thống khổ không ngớt.

(*) Đại tài tiểu dụng: Tài cao dùng việc nhỏ.

Continue Reading

You'll Also Like

BROTHERS IN ARMS By Arya

General Fiction

114K 6.4K 51
This is a story about three brothers. The eldest brother is serving his life for his nation while the other two brothers are following their eldest b...
574K 26.6K 42
Needs editing [ the destiny series #1] 𝑻𝒉𝒆 𝒇𝒂𝒕𝒆 𝒑𝒖𝒔𝒉𝒆𝒅 𝒕𝒉𝒆𝒎 𝒂𝒑𝒂𝒓𝒕 𝒃𝒖𝒕 𝒅𝒆𝒔𝒕𝒊𝒏𝒚 𝒂𝒈𝒂𝒊𝒏 𝒑𝒖𝒍𝒍𝒆𝒅 𝒕𝒉𝒆𝒎 𝒕𝒐𝒈...
414K 30K 41
ပဲပြုတ်သည်ငပြူးနဲ့ ဆိုက်ကားဆရာငလူးတို့ရဲ့ story လေးတစ်ပုဒ်
331K 38.7K 73
✦ ᴄᴀɴ ʙᴇ ʀᴇᴀᴅ ᴀs ɢᴇɴᴇʀᴀʟ.ғɪᴄᴛɪᴏɴ ✦ - 𝖒𝖆𝖓𝖎𝖐 𝖝 𝖆𝖓𝖆𝖍𝖎𝖙𝖆 𝖝 𝖓𝖆𝖓𝖉𝖎𝖓𝖎 - --- ♡ --- "𝘔𝘺 𝘩𝘦𝘢𝘳𝘵 𝘴𝘵𝘰𝘱𝘱𝘦𝘥 𝘴𝘦𝘢𝘳𝘤𝘩𝘪𝘯𝘨 𝘧...