Dò Hư Lăng (Hiện đại thiên) e...

By planktonic

837K 30.3K 1.1K

Đây là dò hư lăng bộ hai Phần hiện đại Là câu chuyện của vạn năm phúc hắc băng sơn mỹ ngự tỷ cùng ôn nhu vạn... More

Dò Hư Lăng (Hiện đại thiên)
Văn án
Quyển 1: Tinh thành cựu mộ
Chương 2: Tung tích cổ mộ
Chương 3: Cổ mộ gặp mỹ nhân
Chương 4: Ta cùng nàng
Chương 5: Là thê tử, không phải tống tử
Chương 6: Bí mật hiển lộ
Chương 7: Ngự tỷ, xin ngươi đừng làm loạn trên đường cái
Chương 8: Vợ ta thích cosplay
Chương 9: Nhặt được một ngự tỷ về nhà
Chương 10: Làm công dân tốt thật khó
Chương 11: Lúng túng trong phòng tắm
Chương 12: Bắt nàng lại, giải quyết nàng
Chương 13: Bắt đầu kế hoạch nuôi dưỡng
Chương 14: Cùng nhau đi dạo phố
Chương 15: Trước khi khởi hành
Chương 16: Câu đố của 368 năm trước
Chương 17: Bên trong lăng mộ
Chương 18: Thủ đồ đằng
Chương 19: Quê quán đồng dao
Chương 20: Hình ảnh nàng
Chương 21: Chỉ có một quan tài
Chương 22:
Chương 23: Là ai đã tới
Chương 24:
Chương 25: Người thương
Chương 26 Một cái hôn
Chương 27: Miêu miêu miêu
Chương 28: Trêu chọc ngươi chơi
Chương 29
Chương 30
Chương 31: Lạc thần
Chương 32
Chương 33 Bắt đắc dĩ giao dịch
Chương 34: Ưu nhã nữ vương
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Ở chung
Quyển 2: Miêu cổ ưu lâu ( thượng)
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44-1
Chương 44-2
Chương 44-3
Chương 44-4
Chương 44-5
Chương 44-6: Bầu bạn lúc về đêm
Chương 45: Một giấc mộng xuân
Chương 46: Một đóa kiều hoa
Chương 47: Lời nói dối tình yêu
Chương 48: Hội đấu giá
Chương 49: Tâm và kiếm
Chương 50: Yêu chết ngươi (thượng)
Chương 51: Yêu chết ngươi (hạ)
Chương 52: Bày tỏ
Chương 53: Một đêm đẹp
Chương 54: Tâm ma
Chương 55: Đánh lừa ghi âm
Chương 56: Bệnh viện tâm thần
Chương 57: Hồ điệp cứu ta
Chương 58: Vị khách trước khi đi
Chương 59: Sư dạ nhiên
Chương 60: Mưa ở cổ thành
Chương 61: Sát ý giữa đêm kkhuya
Chương 62: Yêu trong nguy hiểm
Chương 63: Tử tuyến
Chương 64: Vào núi
Chương 65: Quý thọ thôn
Chương 66: Ca nữ bên giếng nước
Chương 67: Dục giảo (*)
Chương 68: Ý nghĩ trêu chọc người
Chương 69: Mê cảnh và dục niệm
Chương 70: Một đêm mê đắm (thượng)
Chương 71: Một đêm mê đắm (trung)
Chương 72: Một đêm mê đắm (hạ)
Chương 73: Tẫn hết hoan ái
Chương 74: Lưu luyến mộng
Chương 75: Hồng giá y (thượng)
Quyển 2 : Miêu Cổ U Lâu (Hạ)
Chương 77: Hồ Điệp bay
Chương 78: Biến mất
Chương 79: Nàng ướt đẫm.
Chương 80: Chơi trốn tìm
Chương 81: Cửu U lâu
Chương 82: Đông Thanh Long.
Chương 83: Xây tổ
Chương 84: Tê cóng trên không trung.
Chương 85: Tống tống tống tống
Chương 86: Ở sau lưng
Chương 87: Thân ái mèo
Chương 88: Lục Ngô
Chương 89: Ta yêu ngươi
Chương 90: Đừng xuất hiện
Chương 91: Sư tam tiểu thư.
Chương 92: Xuất thần.
Chương 93: Ngọc la sát máu phù dung.
Chương 94: Thiên hữu mỹ
Chương 95: Phân liệt
Chương 96: Trừ tà
Chương 97: Chân tướng (thượng)
Chương 98: Chân tướng (hạ)
Chương 99: Cầu thang tử thần.
Chương 100: Vô Lân
Chương 101: Một đêm nghỉ lại.
Chương 102: Đếm ngược.
Chương 103: Hận ly biệt.
Chương 104: Nhập quan.
Chương 105: Người yêu.
Chương 106: Thủy tinh quan. (quan tài thủy tinh)
Chương 107: Bất minh đánh số.
Chương 108: Ta là điện hạ
Chương 109: Đăng đỉnh.
Chương 110: Đại hỗn loạn.
Chương 111: Giải cổ.
Chương 112: Ngã phật.
Chương 113: Lại thấy ánh mặt trời.
Quyển 3 : Sư Trạch Mị Ảnh (Thượng)
Chương 115: Một đêm ở bệnh viện (thượng)
Chương 116: Một đêm ở bệnh viện (hạ)
Chương 117: Tình thú.
Chương 118: Hộp ngọc.
Chương 119: Ca ca.
Chương 120: Âm Ca
Chương 121: Hương vị đầu ngón tay.
Chương 122: Còn thể thống gì.
Chương 123: Sào huyệt.
Chương 124: Thần hồn điên đảo (Thượng)
Chương 125: Thần hồn điên đảo (Trung)
Chương 126: Thần hồn điên đảo (Hạ).
Chương 127: Quấn nàng yêu nàng
Chương 128: Cùng ta làm vợ.
Chương 129: Huynh muội Tiêu gia.
Chương 130: Mặc Nghiễn Trai lão bản.
Chương 131: Cái chết quỷ dị
Chương 132: Chân tơ kẻ tóc
Chương 133: Tô Châu chuyện cũ
Chương 134: Mắt quỷ
Chương 136: Điều tra chân tướng.
Chương 137: Chương thai liễu.
Chương 138: Ma quỷ
Chương 139: Kẻ ẩn trong bóng tối
Chương 140: Tìm cát dưới nước.
Chương 141: Tàng ô nạp cấu
Chương 142: Thiên kiều bá mị.
Chương 143: Sư trạch một đêm (Nhất )
Chương 144: Sư trạch một đêm (nhị)
Chương 145: Sư trạch một đêm (tam)
Chương 146: Sư trạch một đêm (tứ )
Chương 147: Sư Trạch Một Đêm (Ngũ)
Chương 148: Diễn viên thích hợp nhất.
Chương 149: Mỹ nhân kế (một)
Chương 150: Mỹ nhân kế ( hai)
Chương 151: Mỹ nhân kế (ba)
Chương 152: mỹ nhân kế (bốn)
Chương 153: Bên trong phòng xác.
Chương 154: Thâm nhập sào huyệt (một)
Chương 155: Thâm nhập sào huyệt (hai)
Chương 156: Thâm nhập sào huyệt (ba)
Chương 157: Thâm nhập sào huyệt (bốn)
Chương 158_1: Căn phòng đó
Chương 158_2: Máu của nàng.
Chương 159: Duy nhất
Chương 160: Vực sâu tội lỗi
Chương 161: Hận
Chương 162: Quỷ
Quyển 3 : Sư Trạch Mị Ảnh (Hạ)
Chương 164: Yêu.
Chương 165: Trò chuyện lúc về đêm
Chương 166: Si nhân
Chương 167: Chấp nhất
Chương 168.
Chương 169: Biến hóa
Chương 170.
Chương 171: Đêm bình an
Chương 172: Quỷ chặn đường
Chương 173: Hẹn ước dưới tuyết (Thượng)
Chương 174: Hẹn ước dưới tuyết (hạ)
Chương 175: Thủy nhũ giao dung
Chương 176: Biển lam sắc
Chương 177: Sinh tử kiếp
Chương 178: Thư mời
Chương 179:
Chương 180:
Chương 181: Gặp gỡ giữa đêm khuya (hạ)
Chương 182: Dạ tiệc (thượng)
Chương 183: Dạ tiệc (hạ)
Chương 184: Xuống đất
Chương 185: Bò qua bò lại
Chương 186: Dao a dao
Chương 187: Quan tài lão thái
Chương 188: Lão thái
Chương 189: Tỏa thiên khanh
Chương 190: Âm dương khuyết
Chương 191: Hắc giáp (Thượng)
Chương 192: Hắc giáp (hạ)
Chương 193: Bãi săn bắn
Chương 194: Dưới nước
Chương 195: Cánh cửa bí mật
Chương 196: Đi cùng hài cốt
Chương 197: Bộ Bộ Kinh Hồn
Chương 198: Trong tường
Chương 199: Nghiệm quỷ
Chương 200: Túi hương
Chương 201: Rời đi
Chương 202: Tuyệt cảnh
Chương 203: Giấc mộng xa xôi
Chương 204: Lạc Sư Minh triều phiên ngoại (nhất)
Chương 205: Hoa minh
Chương 206: Bắt tù binh
Chương 207: Vô nhan
Chương 208: Dũng khí
Chương 209:
Chương 210:
Chương 211: Thần Điện (Thượng)
Chương 212: Thần điện (hạ)
Chương 213:
Chương 214:
Chương 215:
Chương 216:
Chương 217:
Chương 218:
Chương 219:
Chương 220:
Chương 221:
Chương 222:
Chương 223:
Chương 224:
Chương 225:
Chương 226:
Chương 227:
Quyển 4 : Cổ Thục Vân Nhai (Thượng)
Chương 229:
Chương 230:
Chương 231:
Chương 232:
Chương 233:
Chương 234: Ma Tương
Chương 235: Email.
Chương 236: Ô Y
Chương 237:
Chương 238: Lạc Sư Minh triều phiên ngoại (nhị)
Chương 239: Lạc Thần Minh triều phiên ngoại (ba)
Chương 240: Du lịch tân niên
Chương 241: Dọc đường
Chương 242: Ở trên xe
Chương 243: Trên sô pha
Chương 244: Tại Tâm (thượng)
Chương 245: Tại Tâm (Hạ)
Chương 246: Hắc Trúc Câu (Thượng)
Chương 247: Hắc Trúc Câu (hạ)
Chương 248: Địa sinh cốt (Thượng)
Chương 249: Địa Sinh Cốt (Hạ)
Chương 250: Đêm tàn sát
Chương 251: Thần tiên thụ
Chương 252: Dung hóa
Chương 253: Không quay về
Chương 254: Cuối cùng
Chương 255: Thần hội (Thượng)
Chương 256: Thần hội (Trung)
Chương 257: Thần Hội (Hạ)
Chương 258: Bạo tuyết lâm (Thượng)
Chương 259: Bạo tuyết lâm
Chương 260: Chôn vùi trong tuyết
Chương 261: Trừ tịch
Chương 262: Hoa đạp tuyết
Chương 263: Năm mới
Chương 264: Người một nhà
Chương 265: Nguyện vọng
Chương 266: Đệ ngũ khổ (Thượng)
Chương 267: Đệ lục khổ (Hạ)
Quyển 4: Yểm Trạch Quỷ Vực
Chương 269: Song sát
Chương 270: Tâm niệm duy nhất
Chương 271: Thiên táng
Chương 272: Giáng khúc
Chương 273: Bệnh tâm thần
Chương 274: Hành trình một đêm
Chương 275: Hỗn Chủ Thôn
Chương 276: Kinh mộng
Chương 277: Xuân khúc đại hội
Chương 278: Thôn vây
Chương 279: Thống khổ
Chương 280: Tan
Chương 281: Bên hồ
Chương 282: Trong lòng
Chương 283: Muốn ngươi
Chương 284: Khẩu thị tâm phi

Chương 135: Một ngày nhàn nhã.

2.9K 94 4
By planktonic

Hai người thay quần áo ra cửa, bên ngoài gió thu mát mẻ, bầu trời trong xanh là một ngày thích hợp để dạo phố.

Vũ Lâm Hanh cũng rất đúng giờ, hình như là đang vô cùng buồn chán, nên đặc biệt dành thời gian cùng hai nàng đi dạo. Vừa đến bốn giờ, điện thoại di động lập tức nhận được địa chỉ của Vũ Lâm Hanh gửi đến.

Sư Thanh Y dựa theo địa chỉ Vũ Lâm Hanh cho mà lái xe đi, sau khi đỗ xe, nàng cùng Lạc Thần lên tầng ba của trung tâm thương mại, tìm được Vũ Lâm Hanh cùng Âm Ca ở gần nơi bán nữ trang.

Khu vực thời trang nữ này theo phong cách Nhật bản, hơn nữa nhằm vào đối tượng khách hàng là nữ sinh trong học, cho nên kiểu dáng cùng màu sắc thiên hướng trẻ trung mỹ lệ, thiết kế cũng vô cùng mạnh mẽ, rất bắt mắt.

Sư Thanh Y nhìn xung quanh một lượt, phát hiện nơi này còn có một phòng thử quần áo thiết kế theo phong cách Nhật.

Thiết kế vừa đơn giản vừa tinh tế, không khỏi khiến khóe miệng Sư Thanh Y cứng đờ, bắt đầu hoài nghi mục đích của Vũ Lâm Hanh.

" Phi thường tốt." Vũ Lâm Hanh, Vũ tiểu thư dụng tâm lương khổ đang ngồi trên sô pha, nâng tay sửa lại cổ áo cho Âm Ca, sau đó lại sửa sang váy áo của nàng, cười híp mắt cảm thán :" Âm Ca thực sự là một mỹ nhân a."

Âm Ca tuy rằng thần trí bất minh, phần lớn thời gian đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thậm chí có lúc ngây dại, nhưng cũng có thể hiểu được Vũ Lâm Hanh đang khen ngợi nàng, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, lúng túng nói: "Cảm ơn Vũ tỷ tỷ."

"Thật ngoan."

Vũ Lâm Hanh cười, khiến Sư Thanh Y cảm thấy nàng có chút giống một con sói đuôi to, liền nhanh chóng sang chào hỏi :"Vũ Lâm Hanh, Âm Ca."

"Chặc chặc, hai người các ngươi lề mề chậm chạp, cuối cùng cũng đến rồi, nhưng khiến ta chờ rất vất vả a." Vũ Lâm Hanh xoay người, nâng tay vẫy vẫy, ra hiệu hai người các nàng ngồi xuống sô pha.

"Thật sự vất vả vậy sao." Lạc Thần không ngồi, mà chỉ đứng bên cạnh Sư Thanh Y, khoanh hai tay, mặt không chút thay đổi dò xét Vũ Lâm Hanh: "Ta chỉ nhìn thấy ngươi rất vui vẻ."

Vũ Lâm Hanh: "......"

Từ sau khi Thạch Lan chết, Âm Ca tiếp xúc với ba người các nàng, ở chung một thời gian đã không còn ngây ngốc như lúc trong cổ lâu. Hôm nay nàng cũng tỉnh tỉnh mê mê mà biết tầm quan trọng của lễ nghĩa, vội vã đi qua, nói với Lạc Thần: "Chào Lạc tỷ tỷ."

"Xin chào." Lạc Thần gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, nhìn nàng mỉm cười.

Âm Ca lại nhìn Sư Thanh Y, thấp giọng nói :"Chào....A tỷ."

Lúc nàng gọi tiếng "a tỷ" này , đôi mắt đen láy tràn đầy ánh sáng nhu hòa, gần như ngập nước.

Nếu theo như lời Vũ Lâm Hanh, tuy rằng nàng còn nhỏ nhưng quả thật là một mỹ nhân, tóc dài mắt đen, vóc người mảnh mai. Trước đây nàng cùng Thạch Lan ở trong làng, Sư Thanh Y chỉ thấy nàng mặc qua giá y, cảm giác quá mức rợn người, hai mắt cũng ngây dại vô thần, quỷ khí um tùm, nên trong nhất thời quên chú ý dung mạo của nàng. Hôm nay đến thành phố, mặc quần áo hiện đại, vẻ tinh xảo cùng thanh thuần dĩ nhiên cũng theo đó toát ra.

Ngoại trừ nét đẹp thanh thuần vốn có của thiếu nữ, nàng còn mơ hồ có một loại khí chất đặc biệt.

Nói không rõ đó là loại khí chất gì, rất khó miêu tả.

Sư Thanh Y cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt thiếu nữ thanh tú của Âm Ca, trong lòng cũng mềm mại, vỗ vai nàng cười nói :"Bộ quần áo này rất đẹp."

Kỳ thực lúc nằm viện, Âm Ca đã bắt đầu gọi Sư Thanh Y là "a tỷ".

Ban đầu lúc đứa trẻ này gọi như vậy, Sư Thanh Y sửng sốt, nửa ngày không phản ứng, chỉ nghĩ có lẽ nàng tưởng niệm Thạch Lan quá độ, nên đem cách xưng hô này gán lên trên người Sư Thanh Y, vì vậy sau này Âm Ca xưng hô như thế, Sư Thanh Y cũng quen dần.

Âm Ca nghe Sư Thanh Y khen quần áo nàng mới mua đẹp, trong lòng vui vẻ, một kẻ ngốc đương nhiên là mọi suy nghĩ đều biểu hiện ra mặt, không hiểu che giấu, vì vậy vui mừng quay đầu nói với Vũ Lâm Hanh: "Vũ tỷ tỷ, a tỷ nàng cũng nói rất đẹp."

Vũ Lâm Hanh gật đầu, đôi mắt hoa đào khẽ nháy :"Đẹp mới mua, dù sao cũng là a tỷ ngươi trả tiền. Ngươi nhìn lại xem, có phải còn thích cái nào khác?"

Âm Ca xoắn ngón tay, lại yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y ôn nhu nói: "Phải, là ta trả tiền, ngươi thích cái gì a tỷ đều mua cho ngươi."

Đúng lúc này, nhiên viên phụ trách cửa hàng mang một bộ quần áo khác đến cho Âm Ca, Âm Ca đương nhiên là mừng rỡ theo sát nàng đến phòng thử đồ.

Âm Ca rời khỏi, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lúc này mới ngồi xuống nghỉ ngơi chờ Âm Ca ra.

Sư Thanh Y tựa vào vai Lạc Thần, ngữ khí nhạt nhẽo: "Đã biết ngươi gọi bọn ta ra dạo phố, chỉ có như thế này sao."

Vũ Lâm Hanh tính toán :"Ngươi trả tiền, biểu tỷ nàng ngươi xách đồ, còn ta phụ trách giám định và có vấn thẩm mỹ. Chúng ta ba người quả thực chính là quần anh tụ hội, hoàn mỹ không chê vào đâu được."

"Không biết xấu hổ." Sư Thanh Y phỉ nhổ nàng.

Lạc Thần biểu tình bình tĩnh ở bên cạnh nhẹ nhàng tán thành: "Ân."

Vũ Lâm Hanh mặt dày không biết xấu hổ nói :"Mặc kệ các ngươi nói như thế nào, dù sao thì một tiền trả, một xách đồ, ai cũng đừng nghĩ chạy."

"Nếu bọn ta đã đến thì cũng không muốn chạy." Sư Thanh Y khôi phục vẻ nghiêm túc, liễm mi suy nghĩ một chút, nói: "Việc tìm trường học cho Âm Ca, ta nghĩ chúng ta cần phải thảo luận lại."

Vũ Lâm Hanh vừa nghe chuyện này, hiếm khi lại trở nên nghiêm túc :"Ta dự định thế này, nàng như bây giờ nhất định không thể học ở trường bình thường, ngơ ngơ ngác ngác, cái gì cũng không biết, nếu như học với bạn cùng lứa tuổi nhất định sẽ bị xa lánh cười nhạo. Cho nên ta cảm thấy hay là mời gia sư về, chậm rãi bổ sung kiến thức cho nàng, như vậy sẽ ốt hơn."

Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, vẻ mặt có chút phức tạp, nói :"Mời gia sư về tự học ở nhà, sợ rằng nàng sẽ có nguy cơ tự kỉ."

Sắc mặt Sư Thanh Y ảm đạm.

Quả thực Vũ Lâm Hanh cũng không biết năm đó Sư Thanh Y đã từng trải qua, cho nên dĩ nhiên sẽ không biết nỗi thống khổ năm đó của Sư Thanh Y, lúc ở nhà họ Sư nàng phải nỗ lực thế nào, trả giá thế nào mới có thể hoàn thành việc học tập, đỗ đại học, thi nghiên cứu sinh.

Cho dù tìm những gia sư xuất sắc, nhưng dưới sự luân phiên dạy học của họ, Sư Thanh Y áp lực thực sự rất lớn, đã từng một lần tự bế, chỉ biết ngày đêm khắc khổ vùi đầu học bài, nếu như không phải lúc trước Sư Khinh Hàn còn sống, săn sóc bên cạnh nàng, có thể nàng đã vì vậy mà bị suy nhược thần kinh.

"Điều này cũng đúng." Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Hoàn cảnh học tập rất quan trọng, chỉ có một mình, đúng là không tốt lắm."

Sư Thanh Y nói: "Ta nghĩ đưa Âm Ca đến một trường đặc biệt. Ta tìm được một trường học tư nhân, danh tiếng cũng không tệ, nhận những học sinh có trở ngại về một số phương diện, các độ tuổi đều có, chia theo trường hợp mà dạy học. Giáo viên ở nơi đó cũng được đào tạo về phương diện này, so với những giáo viên thông thường có thể có nhắm vào trường hợp của Âm Ca để dạy, chúng ta đưa nàng đến đó học kiến thức cơ bản, tham gia vào tập thể, lại mời gia sư thích hợp, như vậy rất tốt."

"Được, vậy cứ thử xem hiệu quả thế nào." Vũ Lâm Hanh gật đầu: "Vậy sau đó Âm Ca sẽ ở đâu? Theo hai người các ngươi,. Hay là theo ta?"

Nàng cười đến xán lạn vô hại, ngược lại khiến Sư Thanh Y trong lòng lạnh lẽo: "Theo ngươi, ta còn sợ nàng học thói xấu a. Ngươi là một người không gương mẫu, có phải lại cho nàng uống rượu hay không?"

"Aizz, trời đất chứng giám, để nữ hài tử vị thành niên uống rượu, ta sẽ không làm loại chuyện thiên lôi đánh xuống này a." Vũ Lâm Hanh đứng đắn nói :"Bất quá nhà của ta rượu đỏ ở khắp nơi, nếu như bản thân nàng lén lấy uống, ta cũng không có cách nào, Sư Sư ngươi nói đúng không?"

Sư Thanh Y xoa mi tâm :"..... Vẫn là để nàng theo bọn ta đi. Sẽ an toàn hơn ."

"Uy, Sư Sư, ngươi đây là đang đeo kính màu nhìn ta a, ta là người tốt, người tốt a!" Vũ Lâm Hanh mặc cả :"Còn có một chuyện ta cảm thấy đặc biệt không công bằng, Âm Ca nha đầu kia gọi biểu tỷ nàng Lạc tỷ tỷ, gọi ta Vũ tỷ tỷ, vì sao hết lần này tới lần khác gọi ngươi a tỷ? Nàng hai ngày nay ăn của ta, uống của ta, thế nào ngược lại thân thiết với ngươi hơn?"

Sư Thanh Y giảo hoạt nháy mắt mấy cái: "Vậy chỉ có thể là bởi vì, lúc trước trong quỷ lâu ta cho nàng một cây đèn pin."

Vũ Lâm Hanh: "......"

Lạc Thần chống khủy tay trên chiếc gối, vốn dĩ đang đỡ cằm, nghiêng mặt miễn cưỡng yên lặng nghe hai nữ nhân giằng co qua lại, nghe đến đó, khóe miệng khẽ cong.

Nói đến cây đèn pin Sư Thanh Y tặng, Âm Ca quả thật xem như bảo bối, xem như món quà đầu tiên nàng nhận được. Lúc Thạch Lan chết cây đèn rơi xuống từ tay nàng, dính đầy máu tươi, nhưng Âm Ca vẫn khư khư nắm chặt, không dám buông tay, đến nay nàng vẫn cẩn thận cất giữ, thỉnh thoảng lấy ra, ngây dại ngửi mùi hương trên đó.

Mùi máu của Thạch Lan.

Vũ Lâm Hanh bị một đả kích lớn, mắt hoa đào trừng Sư Thanh Y: "Ta đối với nàng tốt như vậy, thật không ngờ so ra còn kém hơn một cây đèn pin, một cây đèn pin a !"

Vẻ mặt Sư Thanh Y thanh thuần, có ý tốt nhắc nhở :"Tiểu thư, ngươi cũng đừng chỉ xem nó như một cây đèn pin nhỏ bé, đó là đèn pin không thấm nước của ta, thật ra rất đắt tiền a."

Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn Âm Ca từ phòng thử đồ đi ra, nghiến răng nghiến lợi: "Sư tiểu thư, đi quẹt thẻ đi."

Sư Thanh Y mỉm cười từ sô pha đứng lên, đến quầy bên kia quẹt thẻ, Lạc Thần cũng đi đến, yên lặng xách theo túi lớn túi nhỏ quần áo của Âm Ca, thanh toán xong vẫn còn nhiều thời gian , vì vậy bốn người tiếp tục mua sắm.

Ba nữ nhân vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt lại tinh xảo xinh đẹp, dẫn theo một nữ sinh trung học ngây thơ bên cạnh, cùng nhau đi dạo, rất khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm của mọi người.

Đi dạo phố mua sắm là thiên tính của nữ nhân, điểm này thể hiện rất rõ trên người Vũ Lâm Hanh.

Lại không thể hiện trên người Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.

Vũ Lâm Hanh từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, thật ra quần áo phần lớn là có người thiết kế riêng, hoặc là mua từ nước ngoài về, nàng tuy nói rất ít đi dạo phố, nhưng hiện tại bước vào trung tâm mua sắm lại hăng hái bừng bừng.

Sư Thanh Y thái độ làm người từ trước đến nay đều trầm tĩnh, mặc dù gia thế cường đại nhưng ăn mặc cũng chỉ cần thanh lịch là tốt rồi, không theo đuổi cái gì xa xỉ số lượng có hạn, phương diện cuộc sống dĩ nhiên so với Vũ Lâm Hanh yêu cầu đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa Sư Thanh Y trời sinh không có nhiệt tâm trong chuyện đi dạo phố, hiện tại Vũ Lâm Hanh đi dạo khắp nơi trong khu thời trang nữ, Sư Thanh Y đi theo đại tiểu thư mặt hoa da phấn này còn phải cho ý kiến giúp nàng chọn quần áo, khiến Sư Thanh Y cảm thấy mệt đến không có thời gian thở dốc.

Lạc Thần vốn ít nói, Vũ Lâm Hanh muốn nàng cho ý kiến, nàng hơn phân nửa chính là mặt không chút thay đổi mà nói một hai câu.

Nhưng chỉ một hai câu thậm chí một vài chữ này, cũng đủ để trong lòng Vũ Lâm Hanh buồn bực đến nghẹn lại, muốn nói nhưng nói không được.

Sau đó Vũ Lâm Hanh không đi trêu chọc Lạc Thần nữa, vì vậy Lạc Thần tự tại thanh thản mà ngậm miệng, nhưng ngược lại trên tay lại càng lúc càng không nhàn rỗi.

Đồ đạc ngày càng nhiều, túi lớn túi nhỏ trên tay cũng ngày càng nặng, nàng tính tình ẩn nhẫn, xách bao nhiêu cũng không dị nghị.

Sư Thanh Y lại đau xót nàng, vội vàng nhận lấy một phần đồ đạc trên tay Lạc Thần, nghiêm túc nói với Vũ Lâm Hanh: "Nếu còn mua nữa thì tự ngươi xách đi, nếu không ta sẽ bóp chết ngươi."

Vũ Lâm Hanh cố ý tỏ vẻ sợ hãi, yếu ớt nói :"Được, được, ta đảm bảo đây là cái cuối cùng, nếu còn mua nữa thì phải tự mình xách."

"Ân." Sư Thanh Y bất đắc dĩ đáp ứng.

Vũ Lâm Hanh rất giàu có, những thứ này trong nhà cũng không thiếu. Nói không chừng Vũ Lâm Hanh mua về, đến lúc đó cũng sẽ không mặc, mà đem ném vào đấy tủ.

Cuối cùng là một gian trang phục phong cách rất nữ tính, dùng thanh lịch làm chính, kiểu dáng cùng màu sắc chủ yếu là trắng, đen, xám, rất thanh nhã.

Sư Thanh Y nhớ đến tây trang của Lạc Thần rất ít, trước giờ cũng chỉ có hai bộ tây trang, còn lại đều là thanh nhã hưu nhàn, nàng suy nghĩ một chút, đặt những đồ đạc trong tay xuống, ánh mắt chậm rãi lướt quanh.

Nhìn chốc lát, ánh mắt Sư Thanh Y rơi xuống một cái váy.

Một chiếc váy rất đẹp, thuần một màu trắng, thiết kế thanh lịch.

Lạc Thần cho đến bây giờ cũng chưa từng mặc váy, phần lớn thời gian đều mặt quần dài, toát ra vẻ chững chạc nghiêm túc, thỉnh thoảng mới mặc quần ngắn.

Nàng mặc váy sẽ là dáng vẻ gì?

Sư Thanh Y chăm chú nhìn chiếc váy trắng nàng đặc biệt yêu thích kia, gương mặt có chút hồng, nhẹ nhàng lấy chiếc váy xuống, đồng thời không tự chủ được mà tưởng tượng hình ảnh Lạc Thần sau khi mặc vào, lộ ra đôi chân dài xinh đẹp.

Lạc Thần vóc dáng cao gầy thon thả, vòng eo lả lướt, khuôn mặt lại đặc biệt thanh lệ ôn nhu, mặc vấy nhất định là...

Sư Thanh Y khẽ khái một tiếng, cầm váy đi đến sau lưng Lạc Thần.

Lạc Thần từ lâu đem túi lớn túi nhỏ trong tay đặt xuống, đang thấp đầu cùng Âm Ca nhẹ giọng nói chuyện.

Sư Thanh Y đến sau lưng nàng, trên tay cầm váy, nhìn mông nàng tính toán kích thước, động tác nhẹ nhàng, trái lại có vài phần giống kẻ trộm.

Lạc Thần quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh chăm chú nhìn Sư Thanh Y, cùng với chiếc váy trong tay nàng.

Sư Thanh Y lập tức cầm váy đứng thẳng tắp: "........"

Lạc Thần nhìn nàng một lát, khóe miệng mang theo một tia cười đầy ẩn ý.

"Ta cảm thấy nó rất hợp với ngươi, nếu như ngươi mặc nhất định sẽ rất đẹp." Sư Thanh Y tận lực để nhẹ ngữ khí, nói :"Dĩ nhiên, nếu như ngươi không thích mặc váy......."

Nàng còn chưa nói xong, Lạc Thần đã cầm lấy chiếc váy :"Ta đi thử xem."

Sư Thanh Y lúc này mới mỉm cười, khuôn mặt lại càng đỏ, ánh mắt trong trẻo nhìn Lạc Thần đi vào phòng thử đồ, một lát sau, Lạc Thần trở ra, trực tiếp cầm chiếc váy đi quẹt thẻ.

Tốc độ của nàng quá nhanh, khiến Sư Thanh Y có chút phản ứng không kịp :"Chờ một chút, ngươi thế nào lại đi tính tiền? Mặc vào thế nào? Ngươi cảm thấy đẹp hay không? Ngươi có thích hay không? Ta..... Ta còn chưa nhìn thấy a."

Trọng điểm kỳ thực chính là câu sau cùng.

Lạc Thần mỉm cười dò xét nàng: "Sau nàng cũng thấy thôi."

Nói như vậy, Sư Thanh Y không còn cách nào khác, chỉ đành nén lòng hiếu kỳ, gật đầu.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đừng cứ đi theo Lâm Hanh, không cần lo cho nàng. Ngươi thích cái gì, ta mua cho ngươi."

Vũ Lâm Hanh xa xa chen vào một câu:"Biểu tỷ nàng, ta đã nghe thấy a, cái gì gọi là không cần lo cho ta? Thật xấu xa."

Sư Thanh Y ở bên cạnh nở nụ cười, lắc đầu nói." Ta đã có nhiều quần áo, không có gì muốn mua cả."

Có lẽ nhà thiết kế này phong cách quá mức thanh nhã, thanh đến lạnh lùng, Vũ Lâm Hanh cũng không thích, nên cái gì cũng không mua. Sư Thanh Y ở đây chọn cho Lạc Thần một bộ âu phục, thanh toán xong, bốn người rời khỏi cửa hàng đã là sáu giờ.

"Vừa mệt vừa đói, chúng ta chọn một chỗ ăn cơm đi." Vũ Lâm Hanh hai tay trống trơn, nhẹ nhàng xoa thắt lưng của mình.

Sư Thanh Y đưa túi lớn túi nhỏ trong tay đến trước mặt nàng :"Không biết xấu hổ, ta mới là người vừa mệt vừa đói đây."

"Phải, phải, hai người các ngươi vất vả rồi." Vũ Lâm Hanh cười híp mắt :"Để biểu đạt sự rộng rãi cùng cảm kích, ta mời các ngươi ăn cơm. Món Trung hay món Tây?"

Sư Thanh Y cũng không khách khí, lo lắng Lạc Thần không quen ăn món Tây, liền nói :"Món trung. Ta nhớ tầng trên có một nhà hàng món Trung, mùi vị cũng không tệ."

Vũ Lâm Hanh "nga" một tiếng, bốn người vào thang máy lên tầng trên, đến khu ẩm thực, đi qua một tiệm đồ ngọt, nhìn thấy vài nữ sinh trung học đang mua bánh ngọt, tuổi tác tương đương với Âm Ca, mỗi người cầm một phần bánh ngọt đi ra.

Âm Ca nhìn không chuyển mắt.

Sau đó nàng trầm tư chốc lát, tựa hồ đang nghĩ gì đó, đáng tiếc trước đây nàng chưa từng ăn qua, cũng không biết đó là gì, chỉ là cảm thấy những thiếu nữ kia ăn rất vui vẻ, vì vậy cũng chú ý một chút.

Những thứ rất bình thường như vậy, nhưng nàng lại không biết.

"Muốn ăn sao?" Lạc Thần cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Âm Ca, nói.

Âm Ca hàm hồ nói: "Có.... Một chút."

Lạc Thần đưa đồ đạc trong tay cho Vũ Lâm Hanh, lại hỏi Sư Thanh Y: "Thanh Y, ngươi ăn không?"

Sư Thanh Y cười nói: "Ta đã không còn là thiếu nữ nữa rồi."

Vũ Lâm Hanh mang theo đống đồ, một chút cũng không nhận thức được đây là đồ của nàng, hừ một tiếng :"Lớn như vậy rồi, thế nào còn thích ăn những thứ có vị sữa gì đó? Cười chết người a, ta không ăn?"

"Ta có hỏi ngươi sao?" Lạc Thần cười như không cười mà quay đầu lại.

Vũ Lâm Hanh: "......."

Lạc Thần đi vào tiệm bánh ngọt, mua hai cái bánh ngọt hương sữa, cho Âm Ca một cái, bản thân cầm một cái từ từ ăn, đồng thời tay trái nhận lấy đồ đạc trong tay Sư Thanh Y, thay nàng xách đến nhà hàng.

Tầng này thiết kế rất nhiều hành lang, hai bên bố trí ghế tựa, trên vách tường cách một đoạn lại treo một chiếc TV, mỗi chiếc phát một kênh khác nhau, cung cấp phương tiện giải tri cho khách nghỉ ngơi.

".... Sau khi thông báo, rất nhanh đã có vài người đến báo án nữ nhân mất tích, cảnh sát căn cứ DNA của nạn nhân, cùng với cái khác đầu mối tiến hành điều tra, cuối cùng manh mối tập trung vào một nữ sinh viên đại học hơn hai mươi bốn tuổi. Căn cứ theo lời khai của những người xung quanh, nữ sinh đã mất tích từ ba ngày trước, đến nay vẫn không về nhà."

Giọng nói của người đọc tin tức trong TV hấp dẫn sự chú ý của Sư Thanh Y, nàng vô thức nâng tay nhìn đồng hồ, hiện tại đúng là thời gian phát tin tức.

Lạc Thần cũng dừng bước, cắn một miếng bánh ngọt, yên lặng nhìn TV treo tường.

Vũ Lâm Hanh nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Hôm qua phát hiện một bộ da người, vụ án này rất huyên náo, trong khoảng thời gian ngắn nhân tâm chấn động, buổi tối rất nhiều nữ nhân không dám ra ngoài."

Sư Thanh Y không nói lời nào, nhìn hình ảnh tiến gần hiện trường, một bên người chủ trì tiếp tục tường thuật :"Nữ sinh ba ngày trước cùng vài người bạn ra ngoài, cảnh sát trước đó đã mời những nữ sinh này về cục để điều tra. Phóng viên muốn lấy tin tức từ phía cảnh sát nhưng, bên cảnh sát đột nhiên giữ im lặng, phóng viên không còn cách nào khác nên trực tiếp đến trường đại học của nữ sinh mất tích để lấy tin."

Hình ảnh rung lắc kịch liệt, rõ ràng là người quay phim đang di chuyển, trong màn hình, mấy nữ sinh đưa lưng về phía cameras, đi rất nhanh, tựa hồ đang khó chịu lảng tránh phóng viên theo đuôi truy vấn.

Phóng viên trước nay luôn rất dai dẳng, truy đuổi đến cùng.

Trong lòng Sư Thanh Y trầm ngâm, bối cảnh này hình như là trường đại học của nàng.

Qua một lúc, một nữ sinh vóc dáng cao gầy bị vây ở giữa đột nhiên hét lên, quay đầu lại đẩy mạnh camera, nâng tay ngăn camera quay hình, nóng nảy nói :"Ta nói các người có phiền hay không a! Các người có còn đạo đức nghề nghiệp hay không! Rốt cuộc có biết cái gì là tôn trọng nhân quyền hay không! Ta đã nói rồi, ta không biết! Không biết! Không biết! Có bản lĩnh thì đến cục cảnh sát mà hỏi! Nếu không thì đi mà bám theo các minh tinh, bám theo sinh viên như ta làm gì!"

Ngữ điệu của nữ sinh kia sắc bén vô cùng, tức giận đến cả người run rẩy, tuy rằng hình ảnh dao động kịch liệt, lại bị che khuất nhưng Sư Thanh Y rất nhanh nhận ra khuôn mặt của nàng.

"Tạ Gia Bội ?" Sư Thanh Y nỉ non.

Continue Reading

You'll Also Like

4.6K 358 51
Truyện Cover Tác giả: Tùy Vân Lưu Thủy Thể loại: Trọng sinh, mạt thế Edit: Khuê Mật
340K 23.5K 140
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại hư cấu, huyền huyễn, linh dị thần quái, 1×1 Nhân vật chính: Độ Sóc x Trần Dương. Một Đầu tiên là vào năm mười tám tuổi vì...
22K 2K 166
•Đây là những câu chuyện do mình tìm hiểu trên mạng, cảm thấy khá thú vị nên muốn thu thập một ít đăng lên đây cho mọi người đọc 'GIẢI TRÍ'. •Thể Loạ...
31.7K 6K 69
1. Người chơi trốn đông tránh tây vô cùng chật vật trong trò chơi vô hạn, mỗi ngày đều hy vọng tìm được phòng an toàn trong phó bản. Tại đây, chỉ cầ...