Dò Hư Lăng (Hiện đại thiên) e...

By planktonic

837K 30.3K 1.1K

Đây là dò hư lăng bộ hai Phần hiện đại Là câu chuyện của vạn năm phúc hắc băng sơn mỹ ngự tỷ cùng ôn nhu vạn... More

Dò Hư Lăng (Hiện đại thiên)
Văn án
Quyển 1: Tinh thành cựu mộ
Chương 2: Tung tích cổ mộ
Chương 3: Cổ mộ gặp mỹ nhân
Chương 4: Ta cùng nàng
Chương 5: Là thê tử, không phải tống tử
Chương 6: Bí mật hiển lộ
Chương 7: Ngự tỷ, xin ngươi đừng làm loạn trên đường cái
Chương 8: Vợ ta thích cosplay
Chương 9: Nhặt được một ngự tỷ về nhà
Chương 10: Làm công dân tốt thật khó
Chương 11: Lúng túng trong phòng tắm
Chương 12: Bắt nàng lại, giải quyết nàng
Chương 13: Bắt đầu kế hoạch nuôi dưỡng
Chương 14: Cùng nhau đi dạo phố
Chương 15: Trước khi khởi hành
Chương 16: Câu đố của 368 năm trước
Chương 17: Bên trong lăng mộ
Chương 18: Thủ đồ đằng
Chương 19: Quê quán đồng dao
Chương 20: Hình ảnh nàng
Chương 21: Chỉ có một quan tài
Chương 22:
Chương 23: Là ai đã tới
Chương 24:
Chương 25: Người thương
Chương 26 Một cái hôn
Chương 27: Miêu miêu miêu
Chương 28: Trêu chọc ngươi chơi
Chương 29
Chương 30
Chương 31: Lạc thần
Chương 32
Chương 33 Bắt đắc dĩ giao dịch
Chương 34: Ưu nhã nữ vương
Chương 35
Chương 36
Chương 37: Ở chung
Quyển 2: Miêu cổ ưu lâu ( thượng)
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44-1
Chương 44-2
Chương 44-3
Chương 44-4
Chương 44-5
Chương 44-6: Bầu bạn lúc về đêm
Chương 45: Một giấc mộng xuân
Chương 46: Một đóa kiều hoa
Chương 47: Lời nói dối tình yêu
Chương 48: Hội đấu giá
Chương 49: Tâm và kiếm
Chương 50: Yêu chết ngươi (thượng)
Chương 51: Yêu chết ngươi (hạ)
Chương 52: Bày tỏ
Chương 53: Một đêm đẹp
Chương 54: Tâm ma
Chương 55: Đánh lừa ghi âm
Chương 56: Bệnh viện tâm thần
Chương 57: Hồ điệp cứu ta
Chương 58: Vị khách trước khi đi
Chương 59: Sư dạ nhiên
Chương 60: Mưa ở cổ thành
Chương 61: Sát ý giữa đêm kkhuya
Chương 62: Yêu trong nguy hiểm
Chương 63: Tử tuyến
Chương 64: Vào núi
Chương 65: Quý thọ thôn
Chương 66: Ca nữ bên giếng nước
Chương 67: Dục giảo (*)
Chương 68: Ý nghĩ trêu chọc người
Chương 69: Mê cảnh và dục niệm
Chương 70: Một đêm mê đắm (thượng)
Chương 71: Một đêm mê đắm (trung)
Chương 72: Một đêm mê đắm (hạ)
Chương 73: Tẫn hết hoan ái
Chương 74: Lưu luyến mộng
Chương 75: Hồng giá y (thượng)
Quyển 2 : Miêu Cổ U Lâu (Hạ)
Chương 77: Hồ Điệp bay
Chương 78: Biến mất
Chương 79: Nàng ướt đẫm.
Chương 80: Chơi trốn tìm
Chương 81: Cửu U lâu
Chương 82: Đông Thanh Long.
Chương 83: Xây tổ
Chương 84: Tê cóng trên không trung.
Chương 85: Tống tống tống tống
Chương 86: Ở sau lưng
Chương 87: Thân ái mèo
Chương 88: Lục Ngô
Chương 89: Ta yêu ngươi
Chương 91: Sư tam tiểu thư.
Chương 92: Xuất thần.
Chương 93: Ngọc la sát máu phù dung.
Chương 94: Thiên hữu mỹ
Chương 95: Phân liệt
Chương 96: Trừ tà
Chương 97: Chân tướng (thượng)
Chương 98: Chân tướng (hạ)
Chương 99: Cầu thang tử thần.
Chương 100: Vô Lân
Chương 101: Một đêm nghỉ lại.
Chương 102: Đếm ngược.
Chương 103: Hận ly biệt.
Chương 104: Nhập quan.
Chương 105: Người yêu.
Chương 106: Thủy tinh quan. (quan tài thủy tinh)
Chương 107: Bất minh đánh số.
Chương 108: Ta là điện hạ
Chương 109: Đăng đỉnh.
Chương 110: Đại hỗn loạn.
Chương 111: Giải cổ.
Chương 112: Ngã phật.
Chương 113: Lại thấy ánh mặt trời.
Quyển 3 : Sư Trạch Mị Ảnh (Thượng)
Chương 115: Một đêm ở bệnh viện (thượng)
Chương 116: Một đêm ở bệnh viện (hạ)
Chương 117: Tình thú.
Chương 118: Hộp ngọc.
Chương 119: Ca ca.
Chương 120: Âm Ca
Chương 121: Hương vị đầu ngón tay.
Chương 122: Còn thể thống gì.
Chương 123: Sào huyệt.
Chương 124: Thần hồn điên đảo (Thượng)
Chương 125: Thần hồn điên đảo (Trung)
Chương 126: Thần hồn điên đảo (Hạ).
Chương 127: Quấn nàng yêu nàng
Chương 128: Cùng ta làm vợ.
Chương 129: Huynh muội Tiêu gia.
Chương 130: Mặc Nghiễn Trai lão bản.
Chương 131: Cái chết quỷ dị
Chương 132: Chân tơ kẻ tóc
Chương 133: Tô Châu chuyện cũ
Chương 134: Mắt quỷ
Chương 135: Một ngày nhàn nhã.
Chương 136: Điều tra chân tướng.
Chương 137: Chương thai liễu.
Chương 138: Ma quỷ
Chương 139: Kẻ ẩn trong bóng tối
Chương 140: Tìm cát dưới nước.
Chương 141: Tàng ô nạp cấu
Chương 142: Thiên kiều bá mị.
Chương 143: Sư trạch một đêm (Nhất )
Chương 144: Sư trạch một đêm (nhị)
Chương 145: Sư trạch một đêm (tam)
Chương 146: Sư trạch một đêm (tứ )
Chương 147: Sư Trạch Một Đêm (Ngũ)
Chương 148: Diễn viên thích hợp nhất.
Chương 149: Mỹ nhân kế (một)
Chương 150: Mỹ nhân kế ( hai)
Chương 151: Mỹ nhân kế (ba)
Chương 152: mỹ nhân kế (bốn)
Chương 153: Bên trong phòng xác.
Chương 154: Thâm nhập sào huyệt (một)
Chương 155: Thâm nhập sào huyệt (hai)
Chương 156: Thâm nhập sào huyệt (ba)
Chương 157: Thâm nhập sào huyệt (bốn)
Chương 158_1: Căn phòng đó
Chương 158_2: Máu của nàng.
Chương 159: Duy nhất
Chương 160: Vực sâu tội lỗi
Chương 161: Hận
Chương 162: Quỷ
Quyển 3 : Sư Trạch Mị Ảnh (Hạ)
Chương 164: Yêu.
Chương 165: Trò chuyện lúc về đêm
Chương 166: Si nhân
Chương 167: Chấp nhất
Chương 168.
Chương 169: Biến hóa
Chương 170.
Chương 171: Đêm bình an
Chương 172: Quỷ chặn đường
Chương 173: Hẹn ước dưới tuyết (Thượng)
Chương 174: Hẹn ước dưới tuyết (hạ)
Chương 175: Thủy nhũ giao dung
Chương 176: Biển lam sắc
Chương 177: Sinh tử kiếp
Chương 178: Thư mời
Chương 179:
Chương 180:
Chương 181: Gặp gỡ giữa đêm khuya (hạ)
Chương 182: Dạ tiệc (thượng)
Chương 183: Dạ tiệc (hạ)
Chương 184: Xuống đất
Chương 185: Bò qua bò lại
Chương 186: Dao a dao
Chương 187: Quan tài lão thái
Chương 188: Lão thái
Chương 189: Tỏa thiên khanh
Chương 190: Âm dương khuyết
Chương 191: Hắc giáp (Thượng)
Chương 192: Hắc giáp (hạ)
Chương 193: Bãi săn bắn
Chương 194: Dưới nước
Chương 195: Cánh cửa bí mật
Chương 196: Đi cùng hài cốt
Chương 197: Bộ Bộ Kinh Hồn
Chương 198: Trong tường
Chương 199: Nghiệm quỷ
Chương 200: Túi hương
Chương 201: Rời đi
Chương 202: Tuyệt cảnh
Chương 203: Giấc mộng xa xôi
Chương 204: Lạc Sư Minh triều phiên ngoại (nhất)
Chương 205: Hoa minh
Chương 206: Bắt tù binh
Chương 207: Vô nhan
Chương 208: Dũng khí
Chương 209:
Chương 210:
Chương 211: Thần Điện (Thượng)
Chương 212: Thần điện (hạ)
Chương 213:
Chương 214:
Chương 215:
Chương 216:
Chương 217:
Chương 218:
Chương 219:
Chương 220:
Chương 221:
Chương 222:
Chương 223:
Chương 224:
Chương 225:
Chương 226:
Chương 227:
Quyển 4 : Cổ Thục Vân Nhai (Thượng)
Chương 229:
Chương 230:
Chương 231:
Chương 232:
Chương 233:
Chương 234: Ma Tương
Chương 235: Email.
Chương 236: Ô Y
Chương 237:
Chương 238: Lạc Sư Minh triều phiên ngoại (nhị)
Chương 239: Lạc Thần Minh triều phiên ngoại (ba)
Chương 240: Du lịch tân niên
Chương 241: Dọc đường
Chương 242: Ở trên xe
Chương 243: Trên sô pha
Chương 244: Tại Tâm (thượng)
Chương 245: Tại Tâm (Hạ)
Chương 246: Hắc Trúc Câu (Thượng)
Chương 247: Hắc Trúc Câu (hạ)
Chương 248: Địa sinh cốt (Thượng)
Chương 249: Địa Sinh Cốt (Hạ)
Chương 250: Đêm tàn sát
Chương 251: Thần tiên thụ
Chương 252: Dung hóa
Chương 253: Không quay về
Chương 254: Cuối cùng
Chương 255: Thần hội (Thượng)
Chương 256: Thần hội (Trung)
Chương 257: Thần Hội (Hạ)
Chương 258: Bạo tuyết lâm (Thượng)
Chương 259: Bạo tuyết lâm
Chương 260: Chôn vùi trong tuyết
Chương 261: Trừ tịch
Chương 262: Hoa đạp tuyết
Chương 263: Năm mới
Chương 264: Người một nhà
Chương 265: Nguyện vọng
Chương 266: Đệ ngũ khổ (Thượng)
Chương 267: Đệ lục khổ (Hạ)
Quyển 4: Yểm Trạch Quỷ Vực
Chương 269: Song sát
Chương 270: Tâm niệm duy nhất
Chương 271: Thiên táng
Chương 272: Giáng khúc
Chương 273: Bệnh tâm thần
Chương 274: Hành trình một đêm
Chương 275: Hỗn Chủ Thôn
Chương 276: Kinh mộng
Chương 277: Xuân khúc đại hội
Chương 278: Thôn vây
Chương 279: Thống khổ
Chương 280: Tan
Chương 281: Bên hồ
Chương 282: Trong lòng
Chương 283: Muốn ngươi
Chương 284: Khẩu thị tâm phi

Chương 90: Đừng xuất hiện

3K 127 4
By planktonic

Lúc nàng nói lời này mi tâm cũng giãn ra, giống như đang nói về một việc khiến nàng vui mừng cùng lưu luyến không gì sánh được.

Trong đôi mắt đen như mực nước cũng tỏa ra ánh sáng, đáy mắt giống như nở ra một đóa hoa lửa nóng rực.

Ôn nhu đến hòa tan đáy lòng.

Người đó phải là một nhân vật như thế nào mới có thể khiến nàng lộ ra loại thần sắc này.

Trong lòng Sư Thanh Y có chút khổ sở, nhưng lại không biết ánh mắt của Lạc Thần kỳ thực vẫn luôn dán trên người nàng.

“Là trân bảo gì mà lợi hại như vậy.” Sư Thanh Y nhẹ nhàng cẩn thận giúp Lạc Thần khử trùng vết thương.

Lạc Thần nói: “Mộng đàm hoa.”

Sư Thanh Y lắc đầu: “Là ta kiến thức nông cạn, từ trước đến nay chưa từng nghe qua loại hoa thần kỳ này.” Lúc nàng nói thì đang dùng cồn lau lên tay Lạc Thần, vải bông lau đến miệng vết thương, vì vậy thanh âm giọng nói chua xót đến phát run.

Lạc Thần yên lặng nhìn dáng vẻ Sư Thanh Y cúi đầu, mặt mũi cúi xuống, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, vầng trán vô cùng tinh xảo.

Thời gian trôi qua, dáng vẻ của nàng vẫn tuyệt nhiên không thay đổi, vẫn dịu dàng thanh tú khiến người khác yêu thương như vậy.

Quá trình sát trùng vô cùng đau đớn khó nhịn, để phân tán sự chú ý của Lạc Thần, Sư Thanh Y vẫn luôn cùng nàng nói chuyện:” Ta biết cổ đại có rất nhiều kỳ trân dị bảo, rất nhiều thứ lưu truyền đến nay đều chỉ còn trong lời kể, sự huyền diệu trong đó cũng không thể thấy được, thật sự là đáng tiếc. Sau này lúc ngươi rãnh rỗi, cùng ta nói thêm một chút được không?”

Lạc Thần mặt không chút thay đổi khẽ gật đầu:” Ân. Lúc ban đầu ngươi để cho ta vào cửa không phải cũng vì muốn những thông tin này ở chỗ ta sao. Quan hệ hợp tác, ta cần phải làm như vậy.”

Thời cổ đại sau khi tân nương gả vào nhà trai, gọi là “vào cửa”, cho dù hiện tại cũng vẫn còn rất nhiều nơi còn giữ cách gọi này.

Sư Thanh Y dĩ nhiên nghe ra ẩn ý trong đó, khuôn mặt lập tức đỏ: “Cái gì vào cửa không vào cửa, lại mồm mép chiếm tiện nghi ta.”

Ánh mắt Lạc Thần bao lấy nàng:” Ta là nói ta vào cửa, cũng không phải nói ngươi vào cửa, nghĩ kỹ lại rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi đây?”

” Ta không cùng ngươi đôi co, dù sao thì cũng không nói lại ngươi. Nói chung ngươi chiếm…. Chiếm tiện nghi của ta tương đối nhiều.” Mặt Sư Thanh Y cúi xuống càng ngày càng thấp.

Hai ngày trước thắt lưng của nàng không được thoải mái, cuối cùng bị Lạc Thần chiếm tiện nghi.

Lạc Thần lại giả vờ nghiêm túc:” Ngươi đã cảm thấy ta chiếm tiện nghi ngươi, sau này ngươi cũng có thể đòi lại. Ta làm người luôn rất công bằng, sẽ không để  ngươi chịu thiệt.”

Sư Thanh Y mặt đỏ tới mang tai, ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Mặc dù là bị thương nặng, trên mặt mơ hồ tái nhợt không có chút máu, nhưng dưới ánh lửa nàng vẫn đẹp đến khiến Sư Thanh Y thần hồn điên đảo. Ánh lửa mờ ảo chiếu lên mái tóc dài, lên đôi môi mỏng cùng khuôn mặt hoàng mỹ của Lạc Thần, ánh sáng lay chuyển, chiếu đến mỗi một tấc đều là mỹ lệ thoát tục.

“Dừng, ngươi đừng nói nữa.” Sư Thanh Y cảm thấy trong lòng ngực tim nàng đang nhảy nhót kịch liệt, vừa vặn đã khử trùng xong, liền vội vã cắn một đoạn vải băng thay cho gạt, bắt đầu băng bó nhằm che dấu vẻ xấu hổ trên mặt.

Nếu còn tiếp tục nói, rất có khả năng nàng không nhịn được mà chiếm tiện nghi của nữ nhân trước mắt, loại suy nghĩ này thực sự là tội ác tày trời.

Lạc Thần quả nhiên im lặng, không hề nhắc lại.

Sư Thanh Y dùng băng gạt quấn quanh lòng bàn tay Lạc Thần, khéo léo buộc lại, nói: “Ngươi vừa rồi nói đến người kia, đó là ai?”

Lúc quấn băng gạt trong lòng nàng đau đớn, Lạc Thần mím môi, thấp giọng nói: “Biểu muội ta.”

Sư Thanh Y không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhóm, đồng thời có cảm giác ngượng ngùng rất khó hiểu:” Ngươi nói biểu muội ngươi, nhất thời ta lại nghĩ ngươi đang nói ta, vốn dĩ là biểu muội ở cổ đại của ngươi.”

Lạc Thần lại khẽ cười: “Như nhau.”

” Ân?” Vết thương cuối cùng xử lý xong, Sư Thanh Y đứng lên ôm Nguyệt Đồng vốn đã trở lại hình dáng một con mèo lên, nói: “Sao lại như nhau?”

Ý cười trong mắt Lạc Thần càng đậm.” Nàng cùng ngươi xinh đẹp như nhau.”

Lời này trái lại khiến Sư Thanh Y nghe được rất thoải mái, cúi mặt không nói lời nào, chuyển sang băng bó chân trước cho Nguyệt Đồng.

Nguyệt Đồng lại tức giận cuộn lại như một cái bánh bao, không ngừng lộn xộn, đôi mắt trừng to như hai ngọn đèn lồng, hung tợn mà hướng phía thi thể Lục Ngô gầm lên.

Con vật nhỏ này thật thù dai.

Sư Thanh Y vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó nói:” Ngoan, đừng náo loạn. Ngươi so không bằng kẻ khác, phải biết chấp nhận thua kém.”

Nguyệt Đồng lớn tiếng kháng nghị: “Meo meo! Meo meo! Meo meo!”

Sư Thanh Y bị nó náo loạn căn bản không thể băng bó được, chỉ đành khen tặng để dỗ dành nó:” Được!” Không phải ngươi thua kém, là nó ỷ vào thân thể to lớn khi dễ ngươi, việc này quá không công bình. Nếu như ngươi cố gắng ăn nhiều thịt hơn một chút, thì nó căn bản không phải đối thủ của ngươi.”

Lời này Nguyệt Đồng căn bản nghe không hiểu, vì vậy náo loạn càng lợi hại hơn.

Sư Thanh Y ôm đầu của nó, chạm nhẹ vào chớp mũi của nó, loại cưng chiều này cuối cùng khiến Nguyệt Đồng an tĩnh lại, híp mắt ngoan ngoãn để Sư Thanh Y băng  bó.

Đến lúc tất cả xử lý hoàn tất, Sư Thanh Y mới thả Nguyệt Đồng xuống, đang muốn đỡ Lạc Thần dậy, phía sau lại vang lên tiếng thở hổn hển  khó nhọc của nữ nhân, còn bên phía Tô Diệc cùng Phong Sanh xử lý cổ trùng có lẽ cũng đã làm tốt.

Vũ Lâm Hanh chạy đến sắp đứt hơi, liên tục nói: “Uy uy, không sao chứ? Ta nói hai người các ngươi không sao chứ?”

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn thi thể  khổng lồ trên mặt đất, nói :”Thiếu chút nữa đã chết. Ngươi nói xem có sao không?”

Vũ Lâm Hanh vội vã tránh né thi thể Lục Ngô, ở xa xa quan sát vài lần, bội phục mà vỗ đùi: “Quá lợi hại rồi, xem kỹ thuật mỗ bụng rất hoàn mỹ nga, quả nhiên là người mổ heo chuyên nghiệp! Đao pháp rất cừ khôi!”

Sư Thanh Y: “…..”

Lạc Thần dò xét nhìn Vũ Lâm Hanh, tùy ý nhẹ giọng gọi:”Nguyệt Đồng.”

Nguyệt Đồng rất thích Lạc Thần gọi tên nó, hình thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần gọi đúng một tiếng liền vui vẻ chạy đến cọ vào chân Lạc Thần, đồng thời thành công hấp dẫn ánh mắt của Vũ Lâm Hanh.

Vì vậy khuôn mặt Vũ Lâm Hanh vốn dĩ lộ vẻ quyến rũ, trong nháy mắt biến thành màu gan heo.

Bị đồ tễ mỗ heo đao pháp cừ khôi làm thịt.

Vũ Lâm Hanh lắp bắp nói:”Ngươi…ngươi đừng đến đây.”

Nguyệt Đồng cọ cọ vào chân Lạc Thần, nghiêng đầu kêu lên :”Meo meo?”

Sư Thanh Y nói: “Ngươi bây giờ còn sợ nó? Vừa rồi ngươi cũng đã thấy, nó căn bản không phải là mèo.”

Vũ Lâm Hanh lui về phía sau vài bước, vô cùng xấu hổ nói :”Tuy nói là như vậy, nhưng nó lớn lên cũng quá giống. Thiên nhiên tạo vật cũng thật quá tầng nhẫn, rõ ràng không phải lại khoát một lớp da như vậy, đây không phải muốn ta lấy mạng ta sao?”

Sư Thanh Y dùng sức rút đao quân dụng đâm trên mặt Lục Ngô rút ra, lau khô vết máu rồi để vào vỏ đao, thu dọn ba lô, lại để Vũ Lâm Hanh mang ba lô của Lạc Thần cùng Cự Khuyết.

Lạc Thần khom lưng, ánh mắt nhàn nhạt ra hiệu cho Vũ Lâm Hanh, đối với Nguyệt Đồng nhẹ giọng nói: “Đi theo phía sau, không nên đến quá gần nàng, hiểu được sao?”

Nguyệt Đồng quả nhiên đi theo sau bước chân của Lạc Thần, rời xa tầm mắt của Vũ Lâm Hanh.

Sư Thanh Y rất yên tâm về Lạc Thần, dường như nàng không ở bên cạnh liền cảm thấy không yên, liền  đưa tay đỡ lấy  Lạc Thần, vừa đi vừa hỏi Vũ Lâm Hanh: “Những người khác đâu?”

Vũ Lâm Hanh bị lửa nung chảy ra một tầng mồ  hôi, đi ở phía trước nói: “Tầng hai quá nguy hiểm, ta đã bảo bọn họ lên tầng ba rồi, ta đã đặc biệt kiểm tra xung quanh, chí ít so với nơi này an toàn hơn nhiều. Nơi đó rất trống trãi, cũng không có nhiều lọ đen nhìn rợn người như vậy.”

Bởi vì nước đen cùng cổ trùng đều gần như cháy sạch, lại không tiếp xúc phải vật dẫn lửa nào khác nên lửa đã dần yếu đi, chậm rãi tắt ngắm, vì thế Sư Thanh Y cũng không quá để ý mà hỏi tiếp:”Vậy còn Thiên tiểu thư đâu? Nàng không sao chứ?”

Vũ Lâm Hanh nhíu nhíu mày: “Nàng ngất đi rồi.”

“Cái gì?” Sư Thanh Y cũng nhíu mày.

cẩn thận đi thẳng lên tầng ba, Vũ Lâm Hanh bất đắc dĩ nói: “Cũng không biết nữ nhân kia được rồi quái bệnh gì, đau đớn vô cùng, trước đó ở tầng hai vẫn còn ý thức, thì thào cái gì mà “A Nguyễn ngươi thế nào cũng không nhìn ta”, “A Nguyễn ta rất khó chịu”, cứ như một oán phụ, kết quả dường như càng lên cao càng đau, chưa lên hết cầu thang đã hôn mê. Loại tình huống này ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể để Trần Húc Đông cùng Diệp Trăn ở trên đó chăm sóc nàng, bản thân thì trở lại đây tìm các ngươi. Trần Húc Đông thì không cần nói, tiểu tử Diệp Trăn kia tuy rằng miễng lưỡi trơn tru nhưng lại rất biết quy tắc, sẽ không làm càn, các ngươi yên tâm.”

Nghe Vũ Lâm Hanh tường thuật, Lạc Thần bỗng nhiên trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sư Thanh Y đối với cách xưng hô “A Nguyễn” của Thiên Mạch cũng vô cùng chú ý, ba người rời khỏi tầng hai lên tầng ba, chỉ thấy Trần Húc Đông đang ngồi hút thuốc dưới ánh đèn mỏ, khói thuốc phiêu đãng. Thiên Mạch cuộn lấy thân thể nằm trên chiếc áo sơmi màu đen của Diệp Trăn, Diệp Trăn bên trong chỉ mặc một cái áo lót màu trắng ôm lấy thân thể rắn chắc, trên lưng lộ ra dây lưng, bên hông còn vắt theo hai khẩu súng.

Thấy ba người lên đến, Diệp Trăn vội vã ôm cổ chào hỏi:”Các ngươi cuối cùng đã lên đây!”

Chờ hắn nhìn thấy trên áo sơmi của Lạc Thần nhiễm đầy vết máu, cái cổ lập tức phát lạnh, ấp úng nói: “Nữ hiệp, ngươi thế nào bị thương nặng như vậy? Nhanh….. Nhanh đến bên này ngồi nghỉ ngơi.”

Lạc Thần liếc mắt nhìn Diệp Trăn, đi qua ngồi xuống, nhìn Thiên Mạch đang nằm bên cạnh.

Bầu không khí ở tầng ba không hiểu sao lại mang đến cảm giác nhẹ nhàng hơn tầng hai rất nhiều, vô cùng yên tĩnh, trong không khí có một loại hương thơm khiến người ta cảm thấy thư thả. Sư Thanh Y buông ba lô xuống, tiến đến xem xét tình trạng của Thiên Mạch.

Thân thể nàng cuộn lại, trong ống tay áo có thể mơ hồ nhìn thấy hai con rắn nhỏ Kim và Ngân quấn lấy cánh tay, đôi mắt vốn ánh lên sắc u lam giờ phút này đã nhắm chặt, vai nàng khẽ run, tựa hồ đang gặp ác mộng.

Sư Thanh Y đưa tay sờ lên cổ Thiên Mạch, phía trên đã thấm đẫm một tầng mồ hôi.

“Cụ thể nàng ngất đi đã bao lâu?” Sư Thanh Y hỏi.

Vũ Lâm Hanh nâng tay nhìn đồng hồ: “Tính từ lúc ở cầu thang đến lúc này chí ít cũng có hai mươi phút.”

Lúc này, Thiên Mạch đột nhiên nỉ non: “Cho ta…… Cho ta Lăng Huyết.”

Mọi người ở đây đều yên lặng, âm thanh nỉ non của Thiên Mạch càng phát ra rõ ràng:” Lăng Huyết….. Cho ta. Đừng cho nàng xuất hiện……không cho phép xuất hiện.”

” Có ý gì?” Vũ Lâm Hanh buồn bực hỏi:” Cái gì Lăng Huyết?”

Trước đó Thiên Mạch quát Thạch Lan cũng đề cập qua cái tên kỳ quái này.

Sư Thanh Y hỏi Trần Húc Đông: “Ở đây chỉ có ngươi cùng Hồ Điệp quen biết, nàng nói Lăng Huyết, đó là cái gì?”

Vẻ mặt Trần Húc Đông vô cùng uể oải, đem điếu thuốc đang tỏa khói trong tay dập tắt, nói:” Ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết Hồ Điệp thường phát bệnh, cách một đoạn thời gian phải uống thuốc, thứ gọi là Lăng Huyết rất có thể chính là dược liệu dùng chế ra thuốc của nàng.”

Sư Thanh Y trầm mặc một hồi, nói:” Ở đây thoạt nhìn tương đối an toàn, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi, chờ Thiên tiểu thư tĩnh lại. Người bệnh quan trọng hơn, mọi người hãy nghỉ ngơi dưỡng sức trước đã.”

Phong Sanh lấy ra nước khoáng đưa cho Vũ Lâm Hanh nhuận giọng, Vũ Lâm Hanh lo lắng Nguyệt Đồng đang ở gần đây, tuy rằng không quay đầu nhìn, nhưng  lưng lại thẳng tắp, như đang ngồi trên đống lửa,.

Sư Thanh Y cũng cho Lạc Thần uống chút nước, nhìn Lạc Thần trên người toàn là máu, liền trầm thấp thì thầm bên tai nàng vài câu, Lạc Thần gật đầu, sau đó cùng nàng đứng lên.

Trong miệng Diệp Trăn đang nhai bánh quy cho hắn, gào to một câu: “Ai, Sư tiểu thư hai người các ngươi muốn đi đâu vậy?”

Sư Thanh Y cầm ba lô lên, nói với Diệp Trăn: “Có chút việc. Các ngươi không cần đi theo.”

Nàng cùng Lạc Thần đi vài bước, quay đầu lại, mỉm cười  nhìn Diệp Trăn: “Nhất là ngươi. Nếu như đi theo sẽ có chuyện hay để xem.”

Continue Reading

You'll Also Like

49.5K 1.3K 5
Tác giả: Cật Nhục Đích Nhất Cổ Thanh Lưu Dịch: QT & GG Editor + Beta: Minawa Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Sinh tử, Song tính, độc chiếm...
378K 10.9K 127
U sầu ám hận: Si nam oán nữ phong nguyệt trái nan thường/ 幽愁暗恨:痴男怨女风月债难偿 Tác giả: Khát Vũ/ 渴雨 Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬 Độ dài: 24 bộ . . . Nhảy hố 15/11...
1.6M 129K 196
NẾU BẠN LÀ NGƯỜI NGHIÊM TÚC, KHÔNG THÍCH VĂN CÓ TEENCODE VÀ CHỬI TỤC XIN ĐỪNG VÀO ĐỌC VÀ CM DROP TRUYỆN. THANKS. Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Tì...
38.5K 2.9K 56
13 chàng trai bị cuốn vào một cuộc đấu trí căng não bởi những món nợ khổng lồ. Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng? Thể loại và lĩnh vực liên quan:...