DỮ QUANG ĐỒNG TRẦN - Lý Truy...

By Docvanglai2928

7.5K 445 94

DỮ QUANG ĐỒNG TRẦN - (Tạm dịch: Ánh sáng của tàn tro) Tác giả: Lý Truyền Ngôn Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ... More

Review - Văn án
Chương 1
Chương 2 ( QUÀ TẾT KỈ HỢI 2019)
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 37
Chương 38

Chương 36

77 5 0
By Docvanglai2928


Ra khỏi bệnh viện, bỗng nhiên Trác Dữ Trần cẩm thấy có chút mờ mịt. Bây giờ tự Lợi Kiếm đã dằn vặt bản thân thành một bộ dáng sống không bằng chết như kia, trong lòng anh vậy mà một chút lo lắng hay đau lòng cũng không có, trái lại anh lại cảm thấy vui vẻ như được trả thù vậy. Giống như là, dáng vẻ, âm thanh, hay sự tồn tại của Lợi Kiếm đang dần biến mất trong trí não của anh, trở thành một người dưng không qua đường. Anh đã hoàn toàn buông bỏ xuống. Điều đáng tiếc duy nhất chính là cho dù anh đã hoàn toàn không quan tâm đến Lợi Kiếm, thế nhưng bóng dáng Thẩm Nghiệp vẫn cứ bao trùm lấy anh như trước.

Vừa bước đi được hai bước, Trác Dữ Trần nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, anh vừa quay đầu lại thì thấy Trịnh Viêm cũng đang chạy ra từ bệnh viện tới trước mặt anh. Y cao gần bằng anh, nhưng thân hình rõ ràng to hơn anh rất nhiều khiến Trác Dữ Trần cảm nhận được một chút áp bức ngột ngạt.

"Anh làm gì thế?" - Trác Dữ Trần hạ mắt.

Trịnh Viêm dừng lại, không vui nói: "Anh vẫn còn suy nghĩ đến tên lính não to óc quả nho đúng không?"

Trác Dữ Trần nâng mắt nhìn y: "Trịnh thiếu có ý gì?"

Trịnh Viêm nhìn anh, cảm thấy mình trước giờ chưa bao giờ cẩn thận tìm hiểu về tính cách Trác Dữ Trần. Lần đầu tiên gặp anh, y chỉ cảm thấy người này có một cái túi da tốt thật, nhưng tính cách dễ mềm lòng, anh bị người ta tùy ý bắt bí hành hạ nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường ngạo mạn, cuối cùng vẫn là một kẻ xui xẻo.

Sau một thời gian tiếp xúc, y lại cảm thấy người này rõ ràng biết mình là châu chấu đá xe vẫn ngoan cố chống đối y.

Đến cuối cùng, khi trong lòng anh chỉ còn lại những tổn thương không thể chữa lành lại nảy sinh lòng tiếc thương, hận không thể thay anh chịu đựng những đau đớn đó, đem anh ôm vào lòng, giang cánh che chở để anh không bị tổn thương nữa.

Thế nhưng y hình như vẫn không hiểu rõ về Trác Dữ Trần. Rốt cuộc, anh muốn cái gì đây? Y phải làm gì mới có thể cứu được anh, mới có thể tới gần anh một chút nữa.

"Dữ Trần, Trịnh Viêm tôi từ trước đến giờ không phải người tốt đẹp gì, những gì tôi được dạy nói cho tôi biết rằng, đồ mình muốn phải dùng chính hai tay của mình giành, cho dù phải sử dụng bất kỳ thủ đoạn bì ổi nào."

Trịnh Viêm nói với anh, đôi mắt y sáng ngời nhìn thẳng vào Trác Dữ Trần, muốn vì chính bản thân mình giành lấy một vị trí trong lòng anh. Y hung hăng tiến tới gần anh, nhấc cằm anh lên.

"Tôi ở chỗ này nói rõ cho anh biết, nếu anh đồng ý nói chuyện yêu đương với tôi, chỉ cần tôi còn yêu anh, anh đừng hòng bỏ rơi tôi. Lợi Kiếm hay Thẩm Nghiệp cũng được, thế nhưng trong lòng anh chỉ có thể nghĩ đến tôi. Về việc điều trị bệnh tâm thần, tôi sẽ tiếp nhận việc trị liệu. Vì vậy, nói cho tôi biết, anh muốn gì? Chỉ cần là thứ tôi có, chỉ cần anh chịu nói."

Trác Dữ Trần không nói gì, trực tiếp hất tay đang nắm cằm anh của Trịnh Viêm ra. Anh cảm thấy Trịnh Viêm thật ấu trĩ, y tự coi mình là ai thế? Là ông trời hay là chúa tể cứu thế? Thế nhưng anh lại cảm thấy mình thật ngây thơ, Trịnh Viêm sinh ra vốn đã ngậm thìa vàng, Trịnh Viêm không là ông trời con thì còn ai có thể làm đây? Một đêm mây mưa hôm qua, suy cho cùng cũng là do anh nhất thời sơ sẩy bất cẩn mà thôi.

Anh và Trịnh Viêm luôn luôn là người của hai thế giới khác nhau. Y ở trên cao cao tại thượng, thuận buồm xuôi giá, ngã cũng là ngã lên người anh. Mà anh thì sao? Anh chỉ là một hạt cát bé nhỏ trong sa mạc cát bao la, một kẻ tầm thường không tên không tuổi.

Người hiểu ta biết rõ lòng ta ưu, người không hiểu ta sẽ chỉ biết hỏi ta muốn gì mà thôi. Anh đúng là bị mỡ lợn làm tâm trí mê muội, mới cảm thấy có thể thử một chút với Trịnh Viêm.

"Bây giờ tôi chỉ muốn yên lặng một chút." Trác Dữ Trần nói. "Cho tôi một chút không gian riêng được không, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh."

"Trác Dữ Trần!" Trịnh Viêm nổi giận "CMN anh tự dưng làm mình làm mẩy với tôi cái gì?"

Y hiểu nhầm rằng Trác Dữ Trần vẫn còn đang nhớ tới chuyện Lợi Kiếm, trong lòng lửa giận bốc lên não, nói câu nào cũng vô cùng khó nghe. Trịnh Viêm mắng: "CMN anh lại muốn bị coi thường, khi nghe tin hắn sắp chết, anh nhanh tay nhanh chân chạy đến bệnh viện để thăm tên người yêu cũ, ông đây còn chưa nói gì đã bị anh đội cho một đầu nón xanh. Bây giờ thì tốt rồi, anh bị thằng chó đó làm cho cảm động, muốn chia tay ông đây để quay lại với tên bộ đội đầu to óc cám lợn kia? Trịnh Viêm tôi nói cho anh biết, anh muốn chia tay á, không có đâu, anh muốn lật kèo á, không có cửa nhá."

Trác Dữ Trần lạnh mắt nhìn anh: "Tôi không nghĩ đến việc của Lợi Kiếm"

"Vậy anh đang suy nghĩ chuyện gì?" Trịnh Viêm hỏi anh.

Trác Dữ Trần xoay người: "Liên quan gì tới anh."

Trịnh Viêm vừa giận, vừa sợ. Y cảm thấy như Trác Dữ Trần vừa tát vào mặt mình một cái đau rát. Bộ dáng lạnh lùng của anh khiến trong lòng y không khỏi nảy sinh hoài nghi rằng có phải Trác Dữ Trần vẫn còn lưu luyến cái thằng khốn Lợi Kiếm không. Y cảm thấy tức giận, cũng cảm thấy có chút không cam lòng. Y vì Trác Dữ Trần không thèm để ý mặt mũi nhà Thẩm gia muốn giúp anh trả thù Thẩm Nghiệp; nghĩ vì y coi trọng anh, cam tâm tình nguyện hạ thấp cái tôi bản thân, vì Trác Dữ Trần làm "top" nhún; thậm chí vì muốn anh tin tưởng y, còn nguyện ý sẽ tiếp nhận điều trị bệnh tâm thần mà trước giờ y chẳng thèm quan tâm!

Kết quả thì sao đây?

"Khốn kiếp, Trác Dữ Trần!" Trịnh Viêm tức giận, máu chym dồn máu nào, cảm thấy tấm lòng của mình không được coi trọng, vết thương bị rách còn bị anh xát muối ớt vào, khiến cho y não chưa kịp nghĩ mồm đã nói:" CMN anh chính là một tên cứng đầu!"

Trác Dữ Trần dừng lại một chút, rồi bước đi không quay đầu lại.

Trịnh Viêm nghiến răng, không biết nên níu kéo Trác Dữ Trần như nào cho phải, đang định đuổi theo anh thì đột nhiên ống tay áo bị kéo lại. Y bực mình quay đầu lại, mới thấy người cản y là Trịnh Hạo Nhiên.

"Mày làm gì?" Trịnh Viêm tức giận nói, y không mù, dĩ nhiên y nhìn ra được Trịnh Hạo Nhiên có tình cảm với Trác Dữ Trần. Vừa nghĩ tới người trong lòng mình không chỉ có mình nhớ nhung mà còn bị một lũ ruồi nhặng vo ve nhung nhớ, y chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng xanh, thảm cỏ xanh biếc bát ngát, chẳng qua Trịnh Hạo Nhiên vẫn luôn giúp đỡ y, vả lại đây còn là em họ của mình nên y mới dành thêm nửa li nhường nhịn.

Trịnh Hạo Nhiên chạy theo sau trịnh Viêm dĩ nhiên nghe được toàn bộ câu chuyện của y và Trác Dữ Trần. Trịnh Hạo Nhiên khuyên lơn: "Anh hok, anh bĩnh tĩnh một chút, em nghĩ trong lòng Trác Dữ Trần hẳn đang có tâm sự, cái thằng lính đầu to kia từng có khúc mắc với Dữ Trần, anh ... cho Dữ Trần một chút không gian riêng đi, em nghĩ Dữ Trần bây giờ không biết làm sao. Anh với Dữ Trần vừa xác nhận mối quan hệ... thật vất vả hai người mới bên nhau, đừng bởi vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau."

Trịnh Viêm nghe xong cười gằn một tiếng.

"Hạo Nhiên à." Y híp mắt nhìn, giận chó đánh mèo lên người Trịnh Hạo Nhiên "Mày có biết tại sao ở Trịnh gia, tao là người có quyền trong khi mày chỉ là một người vô danh không?"

"Anh họ..." Trịnh Hạo Nhiên trong lòng cảm thấy nặng nề.

Trịnh Viêm nói tiếp: "Bởi vì mày lúc nào cũng hèn nhát nhẫn nhịn, phế vật không biết tranh giành! À, mày muốn làm một cái lốp xe dự phòng, hy vọng sau này Trác Dữ Trần sẽ liếc nhìn mày một chút? Nếu thế, mày chỉ có thể cả đời làm một cái lốp dự phòng thôi!"

"Anh họ!" Trịnh Hạo Nhiên cất cao giọng.

Trịnh Viêm xem thường: "Bị tao nói đúng chỗ đau rồi? Hừ, cái gọi là cho Dữ Trần một chút không gian riêng? Trác Dữ Trần nếu đã bị tao nhìn trúng, vậy anh ấy cả đời đừng hòng nghĩ đến việc né tránh tao! Hận cũng được, yêu cũng được, miễn sao anh ấy chỉ có thể nhìn một mình tao. Chắc chắn tao sẽ quý trọng anh ấy, cũng anh ấy ở bên nhau đến già, mà mày, chỉ có thể cả đời trống mắt lên nhìn! Vô dụng."

"..."

Trịnh Hạo Nhiên trầm mặc, chỉ có thể nhìn Trịnh Viêm bằng ánh mắt ẩn hàm phẫn nộ.

Continue Reading

You'll Also Like

24.2K 588 24
─────── you got me down on my knees it's getting harder to breathe out . . . ──────────────── 𝑰𝑵 𝑾𝑯𝑰𝑪𝑯 . . . 𝐜𝐡𝐫𝐢𝐬 𝐬𝐭𝐮𝐫𝐧𝐢𝐨𝐥𝐨 ha...
294K 8.7K 78
(Fixed/Fan-TL) Top idol group Stardust, whose members disappear like dust. The group that used to have seven members ends with four members... "Is...
436K 15.9K 192
Won Yoo-ha, a trainee unfairly deprived of the opportunity to appear on a survival program scheduled to hit the jackpot, became a failure of an idol...
Fate By Mani

General Fiction

352K 18.3K 96
fate : be destined to happen, turn out, or act in a particular way. Often people try to navigate through life with their own plans and wonder why thi...