#46. Một mùa đông

426 49 0
                                    

-Woozi? Sao em dậy sớm thế?

Tàu vừa xóc nhẹ một cái, Hoshi đã bật dậy, cậu ngó sang ngang - Woozi với mái tóc bù xù đang ngồi đọc gì đó trên màn hình điện thoại. Hoshi đưa tay ôm lấy eo của Woozi, kéo cậu Lee xuống nằm cạnh mình. Kwon Hoshi hít một hơi thật dài từ người Woozi, ôi cái mùi thân thể ấm áp, thơm tho này sẽ làm Hoshi điên mất thôi!

Woozi vẫn điềm nhiên đọc từng con chữ trên màn hình, không ngó ngàng đến Hoshi. Có vẻ thứ gì đó đang thu hút sự quan tâm của cậu Lee còn hơn Hoshi.

-Em đọc gì thế?

Hoshi nũng nịu, dịu mặt vào cánh tay săn chắc của Woozi. Tưởng chừng Woozi sẽ chẳng thèm liếc Hoshi lấy nửa cái nhưng cậu Kwon vừa dứt câu, Woozi liền đặt điện thoại xuống tấm nệm sau đó thì cuộn mình chui vào lòng Hoshi.

-Anh có biết bây giờ là tháng mấy không?

-Chắc là tháng 7.

Hai mắt cậu Kwon vẫn nhắm nghiền, Hoshi chẳng mong muốn gì ngoài được ở cùng Woozi và mỗi khi toại nguyện thì sẽ không có một thứ gì tồn tại trong đầu cậu ngoài Lee Jihoon và Woozi nữa. Nhưng khác với Hoshi, Woozi dường như rất chú ý đến thứ gì đó nên mới hỏi Hoshi bây giờ là tháng mấy.

-Anh còn nhớ mùa đông năm ngoái không? Giờ cũng sắp tháng mười rồi.

Hoshi không phiền trả lời, cứ im im mặc kệ. Cậu có để ý đến thời gian đâu, điệu bộ vô ưu vô lo này của cậu thật khác với Woozi.

Woozi xoa xoa mái tóc của Hoshi, tựa mình vào hơi ấm, dựa dẫm vào Hoshi. Thôi, nói chuyện với một tên tẻ nhạt như Hoshi quá lãng phí thì giờ - Woozi đánh một giấc ngủ tiếp đến. Cậu có thấy vô lí không cậu Lee? Cậu hỏi người ta xong, người ta không nói rồi cậu cũng câm nín. Hai con người này càng yêu nhau càng khó hiểu.

Một cơn gió đông đến sớm, lùa qua tấm rèm cửa của căn phòng giường đôi trên chuyến tàu hoả số 1402, từ Daegu về Seoul... Cuộc sống thật chậm rãi, dường như chẳng cảm nhận được sự thay đổi của thời gian nữa rồi. Lúc này, khoảnh khắc này - được đo đếm bằng giây, bằng phút. Biết bao giờ mới có thể sống thanh bình một cách thật sự nhỉ?

Tíc tắc tíc tắc tíc tắc rồi lại tíc tắc!

Quả lắc của chiếc đồng hồ cúc cu treo trên giá sách trong toa tàu cứ từng nhịp mà lắc qua lắc lại, biết bao giờ mới dừng? Khi ấy, đoạn kí ức này có ngừng qua không? Nhớ mùi thơm tho của lá bạc hà toả ra từ cơ thể Hoshi. Nhớ mùi quế cay cay từ mái tóc của Woozi. Nhớ ngày hai người gặp nhau, nhớ ngày hai người về chung nhà, nhớ ngày đông năm ngoái...

Cúc cu cúc cu!

***

Choi S.Coups lật đật xách túi hành lý màu đen của mình chạy sang phòng của Hoshi và Woozi, anh đẩy cửa - hơi lạnh từ căn phòng toả ra nghi ngút, ơ hay đáng lẽ bên trong này phải ấm chứ. Anh vội chạy đến chiếc giường đôi, đánh vào tay của Hoshi:

-Mai dậy đi! Tàu sắp về đến nơi rồi. Khẩn trương lên hộ cái.

Hai mắt Hoshi cứ díu lại, không thể mở nổi, đầu óc tê buốt. Coups lôi mãi mới được Hoshi dậy, cậu ban đầu thẫn thờ người rồi được một lúc, sống mũi lành lạnh và hắt xì một cái thật lớn. Hoshi quẹt ngang mũi, nói với Coups bằng cái giọng điệu mệt mỏi:

[SEVENTEEN][HOZI] Kì nhỉ, cậu nhỏ thế?Where stories live. Discover now