#42. Anh là mái ấm của em

594 67 8
                                    

Woozi đánh cho Hoshi một trận tời bời thân xác, tuy chỉ đau nhức chút thôi nhưng Hoshi đã thấy tương lai mịt mờ của mình lại tới rồi.

Cái ngày họp lớp bị hai cậu phá tanh bành rồi. Mà tựa như có thứ gì đó thần kì lắm, hơn ba giờ đồng hồ trước, Hoshi mất trí nhớ. Giờ đã có thể bình phục rồi, phải chăng là do sức mạnh của tình yêu? Mà nghĩ lại cái sức mạnh đó mà dã man như Woozi thì cho dù là tận mười tận Hoshi cũng phải tỉnh táo.

Cuối cùng, Woozi cũng đuổi cả đám về, thật lòng Woozi bề ngoài trông vẫn đanh đá và cứng rắn vậy thôi nhưng sâu thẳm trong tấm lòng, cậu muốn được Hoshi bao bọc. Cảm giác có một người tình nguyện vì mình mà bao dung, mà dang tay che chở khiến cho Woozi ngày càng u mê Hoshi.

Ngay sau khi tiễn hết anh em đi, Woozi chần chừ một lúc ở trước cửa nhà. Cậu dựa mình vào khung cửa bằng gỗ, đắm mình nhìn bầu trời đêm cao rộng... "Tự bao giờ mà mình đã thay đổi nhỉ?", Woozi tự hỏi thầm.

Chỉ thế thôi, chỉ có thế, Woozi khép cánh cửa lại, chậm rãi bước vào căn phòng khách quen thuộc. Cậu thấy ấm lòng, thấy vui vẻ thường tình khi thấy Hoshi ngồi một góc rồi nhặt nhạnh chỗ đồ lộn xộn trên mặt sàn.

Một cảm giác nặng nề đè lên hai mí mắt của Lee Jihoon, hai cánh tay bị nâng lên, chân bước nhanh dần nhanh dần về phía Hoshi. Woozi lao ào về phía người con trai của mình, xô một cái làm cả hai ngã ầm ra sàn. Hoshi suýt thì bẹp dí, cậu lật người mình lại, ôm lấy Woozi đang nằm sõng soài trên thân mình.

Hoshi cười dịu dàng, cậu xoa lưng Woozi, hỏi:

-Anh phải làm sao đây?

-Em phải làm sao đây, nếu thiếu vắng hình bóng của anh?

Woozi không thèm trả lời mà hỏi ngược lại Hoshi. Câu hỏi này của Woozi, vốn không ai có thể trả lời ngoài cậu.

-Hẳn anh cũng mệt mỏi lắm, phải không?

Hoshi dịu dàng xoa đầu bạn nhỏ trong lòng mình, nhẹ nhàng đỡ Woozi dậy. Cậu trả lời:

-Anh quên cả rồi! Mệt gì đâu? Anh thấy em mới là người mệt mỏi. Em thương anh lắm phải không?

-Giờ em muốn trả nợ cho anh rồi đấy!

Hoshi kéo Woozi ngồi dậy, cậu ôm thật chặt Lee bé bỏng vào lòng mà cưng nựng. Thật ra hai từ "trả nợ" vốn phải do Hoshi nói mới phải lẽ. Nhưng không sao, sống ở đời có mấy lần nghe Woozi nói vậy. Tốt xấu gì cũng nên tranh thủ, Kwon Soonyoung không phải dạng ngốc nghếch. Cậu chỉ xin Woozi một điều nho nhỏ:

-Cho anh gọi em là "vợ yêu", thế có quá đáng không?

Tâm trạng Woozi ngổn ngang, vừa thấy xúc động vừa ngại ngùng, nói không nên lời. Ơ kìa, phải làm sao đây? Thật lòng muốn nghe chính miệng Hoshi gọi mình là bảo bối, là bé con, là vợ yêu. Cơ mà Lee Woozi vẫn không thể quyết đoán vì còn bốn vị phụ huynh, dẫu họ đã chấp nhận tình yêu của Hoshi và Woozi nhưng hai đứa mới chỉ bước qua ngưỡng mười tám tuổi. E rằng dúng những từ ngữ đó ở đây sẽ không được.

Cậu Lee e ngại đáp lời Hoshi:

-Chuyện đó tính sau có được không?

-Để sau là như thế nào? Sao lại không thể là bây giờ chứ?

[SEVENTEEN][HOZI] Kì nhỉ, cậu nhỏ thế?Wo Geschichten leben. Entdecke jetzt