#14. Tôi ra lệnh cho cậu thích tôi

1.2K 131 7
                                    

Cả đêm hôm ấy, Woozi cứ ngồi đợi cậu suốt ở ngoài phòng bệnh. Hai con mắt thâm quầng lên vì lo lắng. Tóc tai cũng rối mù lên.

Tận 6 giờ sáng hôm sau, bố mẹ Woozi mới đến, cô chú cũng rất lo lắng, người xách cháo, người xách thuốc. Đến trước phòng bệnh của Hoshi, thấy con trai của mình đang ngồi ngoài cửa, cô Lee vội đỡ Woozi dậy rồi hỏi:

-Con trai của mẹ, con có sao không? Nghe nói mấy đứa bắt được trùm ma túy với con gái sát nhân của hắn phải không?

Woozi thở dài, xoa tóc mình rồi gật đầu nhẹ một cái. Cô Lee dìu con trai mình rồi vào ghế rồi lấy cháo cho cậu ăn, cô vẫy tay ra hiệu cho chú Lee đưa thuốc cho Woozi nhưng chú cứ mải ngó mãi vào phòng bệnh. Cô Lee bực mình, chạy ra đá vào chân chồng mình rồi giằng lấy túi thuốc, mắng:

-Ông đúng là hết nói nổi! Mau ra đây cho tôi!

Chú Lee bị cô Lee kéo tai ra chỗ của Woozi. Cô Lee khuyên bảo Woozi phải ăn chút gì đó cho đỡ mệt nhưng cậu một mực không chịu ăn. Cậu gạt thìa cháo của mẹ ra, nói:

-Không, con... con phải chờ Hoshi tỉnh lại!

-Con phải ăn mới có sức chờ Hoshi chứ! Xem con kìa, xanh xao thế này rồi còn giở trò mèo gì nữa đây!

Chú Lee lần đầu nói ra được một câu khiến cô Lee vừa lòng. Woozi vẫn không chịu nghe, sức cậu cũng chẳng trụ được bao lâu nữa. Chỉ sau đấy vài ba phút, cậu gục xuống. Chú Lee hốt hoảng chạy đi gọi y tá, còn cô Lee thì ngồi đỡ cậu. Y tá đến, xác định cậu bị suy nhược nhẹ, cần phải nằm viện vài hôm.

Rồi do ba mẹ cậu xin nên Hoshi và Woozi được nằm chung một phòng bệnh để dễ chăm sóc. Hai giường bệnh liền kề nhau. Hai người bệnh nằm cạnh nhau!

Trong cơn mơ, Woozi mơ thấy một cảnh tượng tuy đẹp đẽ nhưng nhuốm đầy nước mắt.

Cậu thấy mình đang đứng trên một cánh đồng cỏ rộng lớn. Một mình bơ vơ giữa nơi đồng không hiu quạnh, cậu bỗng nghe một giọng nói quen thuộc cất lên từ sau lưng:

-Woozi, cậu quay lại đây đi!

Đó là giọng nói của Hoshi. Cậu mừng rỡ quay lại ngay. A! Không chỉ có Hoshi mà còn có Ri Ji đứng cạnh cậu ấy. Ri Ji vẫn xinh đẹp, vẫn tươi tắn, vẫn giữ nét huyền bí như mọi khi. Cậu vui lắm, chạy ngay đến chỗ họ.

Người đầu tiên cậu ôm lấy là Ri Ji, cậu khóc rất nhiều. Dường như trong giấc mơ cậu vẫn còn nhớ đến hiện thực tàn khốc mà nhân sinh đã đưa đến cho em. Cậu ôm em thật chặt rồi bảo:

-Em đây rồi! Ở lại đi, em đừng biến mất nữa. Anh còn yêu em mà!

Em đẩy nhẹ Woozi ra, cầm lấy tay trái của cậu đặt lên tay Hoshi rồi nói:

-Em thật sự đã không còn tồn tại. Anh phải sống thật tốt bên cạnh người thương mình, anh nhé! Dẫu sau này hai người còn nhớ đến em thì phải cùng nhau đến thăm em. Một mình em đã quen sống như vậy rồi! Hoshi mới là người tốt. Em không xứng với anh đâu!

Tan biến... Em hóa thành những hạt bụi sáng bay đi ngay trước mắt cậu. Biết không thể giữ em lại thêm lần nào nữa, Woozi chỉ đứng nhìn trong vô vọng. Hoshi giữ chặt tay cậu, bảo:

[SEVENTEEN][HOZI] Kì nhỉ, cậu nhỏ thế?Where stories live. Discover now