Chương 46. Vườn trường trò đùa dai (5)

Start from the beginning
                                    

Nói như vậy xong, đèn điện lờ mờ bỗng nhiên chớp hai cái, thế nhưng trực tiếp liền tắt.

Hàn Liệt ngay lập tức kêu lên, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, hẳn là bóng đèn nổ, cậu chờ tôi một chút, tôi đi đổi cái mới......"

"Này, cậu đừng đi a, cậu đừng đi, nơi này đen như mực, nơi này tối quá a...... Không đúng, tôi đụng tới cái gì oa, như thế nào mềm mụp...... Quê...... Dung Tự...... Dung Tự cậu đi đâu? Cậu trở về a? Cậu không thể không nói nghĩa khí đem tôi một người ném ở chỗ này a, Dung Tự...... Dung Tự......"

Hàn Liệt không được mà hét lớn.

Cũng ngay tại lúc này, bên trái phía trước của hắn bỗng nhiên sáng ngời, Dung Tự giơ cây nến liền đi tới, nhìn Hàn Liệt ôm bàn chân, nhắm chặt hai mắt, không dám buông tay, cười khẽ, "Cậu làm sao vậy? Có phải sợi tối hay không a? Này, ngọn nến cho cậu, tự mình cầm chắc......"

Nghe vậy, Hàn Liệt đột nhiên mở mắt ra, vừa lúc liền thấy Dung Tự giơ ngọn nến, mỉm cười mà nhìn hắn, bởi vì ánh nến phủ lên, cũng không thể thấy rõ màu da khác biệt của cô, thậm chí còn có thể nhìn ra ngũ quan hình dáng của cô, không thể không nói, vẫn là có chút xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, vừa đen vừa sáng, giống như là một đôi hắc lưu li rực rỡ lấp lánh, xinh đẹp cực kỳ!

Hàn Liệt ngơ ngẩn mà nhìn Dung Tự, thấy cô lại đem ngọn nến trong tay hướng hắn bên này đưa, lúc này mới phản ứng lại, lập tức liền tức muốn hộc máu mà quát, "Ai...... Ai sợ tối? A? Tôi đây là không quen thuộc nơi này, nếu nơi này có con gián, con chuột ghê tởm gì đó...... Ai, chờ chút, nơi này sẽ không thật sự có đi?"

Nghe vậy, Dung Tự bất đắc dĩ mà nhìn cậu ta một cái, "Cậu nói bậy bạ gì đó? Nơi này là cửa hàng bánh kem, quan trọng nhất là vệ sinh, sao có thể có vài thứ kia?"

Nói cô liền muốn đi về phía trước.

"Cậu muốn đi đâu a?"

Hàn Liệt vội không ngừng đuổi theo, một phen kéo lại cánh tay Dung Tự, gấp đến độ nước mắt thiếu chút nữa sắp rơi ra.

Nghe vậy, Dung Tự quay đầu xem cậu ta, "Cậu không phải đói bụng sao? Tôi nấu mì sợi cho cậu a! Bóng đèn trong tiệm không có hàng tồn, cũng chỉ dư lại ngọn nến......"

"Mình không...... Không đói bụng......"

"Chính là tôi đói bụng, tôi cơm chiều đến bây giờ còn không có ăn đâu! Bất quá hiện tại bên ngoài hẳn là không có vấn đề gì, cậu không đói bụng liền đi đi thôi, tôi xem hốc mắt của cậu giống như càng ngày càng đen......"

Nghe vậy, Hàn Liệt xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên cảm thấy loại cảnh tượng chỉ có hai người bọn họ ở chung này thật sự là quá ít, vừa vặn có thể dùng để xoát hảo cảm, hắc hắc.

"À...... Mình hiện tại lại đói bụng, cậu mau nấu mì sợi đi, mình đói bụng, đói chịu không được......"

Hàn Liệt cười hì hì nói.

Nghe vậy, Dung Tự kỳ quái mà nhìn cậu ta một cái, "Vậy cậu chờ chút......"

"Mình......" Hàn Liệt mắt nhìn bốn phía đen sì, run lên, "Mình vẫn là cùng cậu...... Cùng cậu xem tay nghề của cậu thế nào đi?"

[EDIT] (Xuyên Nhanh) Công Lược Cặn Bã Ấy _ Đường MậtWhere stories live. Discover now