Chương 44. Vườn trường trò đùa dai (3)

5.4K 487 66
                                    

Edit: LINH

———

"Máy quay phim vi bụi?"

Hàn Liệt nhìn vật nhỏ trước mặt phải dùng kính lúp mới có thể nhìn thấy, tiếp theo liền đem kính lúp trong tay tùy tiện ném, "Có tác dụng không đây? Làm sao nhìn không đáng tin cậy như vậy a?"

"Đồ vật phòng nghiên cứu mới xuất ra, được hay không tôi cũng không biết, hiện tại đồ vật tại đây, dùng hay không dùng tùy cậu!" Tiêu Nhượng giơ tay liền gỡ xuống mắt kính của chính mình, nhắm mắt lại nhéo nhéo mũi của bản thân, tóc lưa thưa trên trán cũng rơi xuống theo, trực tiếp liền lộ ra một khuôn mặt giống như tác phẩm nghệ thuật, nhìn qua thậm chí còn không phân biệt được nam hay nữ, có thể nói, lúc này Tiêu Nhượng tuyệt đối là một trong bốn người có nhan giá trị cao nhất.

Nhưng ba người khác bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng Tiêu Nhượng, đối với diện mạo của cậu ta sớm đã miễn dịch.

Nhớ rõ khi còn nhỏ, Hàn Liệt còn từng ở nhà trẻ đem cậu ta trở thành cô bé xinh đẹp, luôn đi theo phía sau mông của cậu ta xum xoe, luôn chịu thương chịu khó bị cậu ta sai sử suốt một học kỳ, sau này mới rốt cuộc nhìn thấy Tiêu Nhượng cũng đứng trong WC, thế giới quan hoàn toàn sụp đổ, chỉ tiếc đánh cũng đánh không lại cậu ta, cuối cùng còn bị một đoạn lời nói của đối phương làm cho hôn mê đầu óc, từ nay về sau hai người liền thành bạn tốt, mãi cho đến hiện tại.

Nghe vậy, Hàn Liệt nhíu mày nhìn mắt Tiêu Nhượng, lại cùng Lục Thiên Hữu liếc nhau, "Mình thử xem......"

Chờ sau khi thí nghiệm hoàn tất, phát hiện quả nhiên vật nhỏ này chỉ cần đưa vào DNA của Hàn Liệt thì luôn như bóng với hình mà theo sát hắn, sau đó đem hết thảy việc hắn làm ra đều hoàn chỉnh mà hình chiếu ở một bên trên màn hình.

Thử một lần như vậy xong, đôi mắt của Hàn Liệt cùng Lục Thiên Hữu nháy mắt liền sáng lên, "Thứ này hay, thứ này hay! Ha ha ha......"

Nhưng thật ra Lục Vân Hàng cau mày nhìn lại đây, "Các người xác định muốn làm như vậy? Tiểu cô nương người ta cũng không làm gì chọc cậu không phải sao? Hơn nữa mình hỏi qua chủ nhiệm, nói là lấy thành tích bây giờ của A Liệt, chỉ cần tiếng anh không phải một điểm không được, hoàn toàn có thể tiến vào một trăm tên đầu tiên, cậu cần gì phải?"

"Anh, anh cũng quá nhàm chán!" Lục Thiên Hữu vừa thấy bộ dáng này của anh hắn, liền lập tức bĩu môi.

"Đúng vậy, Vân Hàng, chuyện copy tài liệu mình có thể không so đo với cô ta, nhưng mình lây nhiễm virus tính như thế nào?" Hàn Liệt không phục mà nói.

"Cậu lây nhiễm virus gì?"

"Bệnh nghèo cùng bệnh quê, cậu không biết hai điểm này với mình mà nói chính là nghiêm trọng nhất sao?" Hàn Liệt tay trãi ra, hơi có chút bất đắc dĩ.

"Nhàm chán! Vậy các người chơi đi, tôi không có hứng thú tham gia, tháng sau tôi phải tham gia bảy trận bóng rổ của trường! Hiện tại liền phải trở về huấn luyện, về sau loại chuyện nhàm chán này đừng tìm tôi!"

"Vân Hàng cậu đây có chút không nói nghĩa khí a!" Hàn Liệt cau mày nói, nhưng thấy Lục Vân Hàng đã ôm bóng rổ từ trong phòng đi ra ngoài, Hàn Liệt bĩu môi ngồi xuống, "Không thú vị......"

[EDIT] (Xuyên Nhanh) Công Lược Cặn Bã Ấy _ Đường MậtWhere stories live. Discover now