Chương 74: Trở Về Số Không

Bắt đầu từ đầu
                                    

Thực ra hồi trước tôi đã từng rất muốn sa thải cậu ta. Nhưng bây giờ, tôi chỉ mong xung quanh mình có thật nhiều người, để tôi có thể thực sự cảm nhận được sự tồn tại của mình, cố gắng không thay đổi bất cứ thứ gì. Tôi không biết gọi tâm trạng này là gì, nhưng trên mạng có rất nhiều người gọi nó là: cậu già rồi.

Dùng thân phận Ngô Tà đi quản lý công việc làm ăn của chú Ba vẫn còn chút khó khăn. Tôi được chú Hai giúp đỡ trong nhiều vấn đề. Quản lý mấy chuyện kinh doanh luôn khó khăn trắc trở, nhưng tôi hoàn toàn không sợ. Bởi vì lúc này, cho dù có mất hết tất cả, tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa. Những ai đã đạt đến cảnh giới này, thì lại càng thêm tỉnh táo và khách quan để nhận định những vấn đề hệ trọng.

Trong khoảng thời gian này, tôi cũng nhận được một ít tin tức của Tiểu Hoa. Tất cả những chuyện kia đối với cậu ta không đến nỗi quá mức khốn đốn, chỉ là hơi khó khăn một chút thôi.

Cậu ta bị thương rất nghiêm trọng, sau khi nằm ở bệnh viện Hiệp Hòa một thời gian, cậu ta được chuyển sang Mỹ chữa trị, khoảng hai tháng sau mới trở về. Sau khi về nước được vài ngày, cậu ta gửi cho tôi một phong thư, trong thư có kể sơ lược về tình hình của cậu ta lúc này.

Lễ tang của Hoắc lão thái, cậu ta không tham dự. Chiếu theo chỉ thị của Hoắc lão thái, Tú Tú tiếp quản Hoắc gia. Nhưng thế lực cá nhân của Tú Tú chưa đủ mạnh để cân bằng được các mâu thuẫn tranh chấp trong gia tộc. Tiểu Hoa phải cắt đứt mọi mối làm ăn với Hoắc gia mới miễn cưỡng trấn áp được cục diện. Bọn đầu trâu mặt ngựa đó chắc chắn còn bày đủ trò nữa, chẳng qua là nhờ phong thư nhà của Hoắc lão thái, những trò này chỉ có thể ngấm ngầm tiến hành trong bóng tối.

Cuộc sống về sau chắc sẽ rất gian nan, nhưng Tiểu Hoa nói, tình hình bây giờ đã là khá tốt so với hồi cậu ta còn bé rồi. Cậu ta bảo tôi đừng lo lắng nhiều.

Tôi đại diện cho Ngô gia ở Hàng Châu, cũng thể hiện rõ thái độ trước sự việc này. Tôi biết, có Tiểu Hoa ở bên, Tú Tú nhất định có thể tiếp tục bước đi trên con đường này, hơn nữa, còn bước đi rất yên ổn. Nếu bọn họ có gì cần nhờ đến tôi, tôi nhất định cũng sẽ giúp đỡ hết mình. Tuy thời gian tới sẽ có rất nhiều khó khăn, nhưng giờ đây chúng tôi cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy thôi.

Ba tháng sau khi trở về, tôi cử hành một đám tang nhỏ cho Phan Tử, làm một lễ truy điệu cũng không quá lớn. Mộ Phan Tử chôn theo ít quần áo và di vật, nằm cách mộ Đại Khuê sáu bài vị. Mộ Đại Khuê lâu rồi không có ai đến thăm nom, giờ đã trở thành một đống bừa bộn, tôi cũng tiện tay quét dọn qua loa một chút. Sau đó, tôi đi xử lý vài việc vặt mà Phan Tử lúc sinh thời chưa kịp làm.

Khi bước vào căn phòng trọ của Phan Tử, tôi thấy trên bàn có một bát mì đã thối um, mọc đầy nấm mốc. Chiếc đũa đặt ngay bên cạnh, trong bát có mấy lát đậu phụ đã mọc cả tầng nấm mốc, hoàn toàn chuyển sang màu đen.

Rõ ràng, trước khi đi Phan Tử đã ở đây ăn dở bát mì này. sau đó vội đi đến mức còn chưa kịp thu dọn bát đũa, rồi từ đó cũng vĩnh viễn không thể trở về nữa.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, chắc chắn anh ấy đã đoán biết mình sẽ không về được, cho nên mới không thu dọn bất cứ thứ gì.

Tôi ngồi thừ người trước bàn một hồi lâu, rồi mở hai lon bia, uống hết một lon rồi đổ bát mì đi, rửa bát đũa sạch sẽ. Sau đó tôi ra ngoài tìm chủ nhà của Phan Tử, trả toàn bộ số tiền thuê nhà anh ấy khất nợ đã lâu.

Chủ nhà tò mò hỏi: "Người anh em kia đâu rồi?"

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Về quê cưới vợ rồi."

Tôi cho rằng, đây là cái kết tốt nhất đối với Phan Tử. Anh ấy vốn có cơ hội thoát khỏi cái giới này, vậy mà cuối cùng vẫn chọn con đường cũ, mặc dù tôi không biết bản thân anh ấy thích cái kết nào hơn. Với Phan Tử, không chừng anh ấy thích cái kết như bây giờ hơn. Nhưng đối với người ngoài, lựa chọn của anh lại chính là sai lầm.

Bàn Tử vẫn ở lại thôn Ba Nãi. Liên lạc bằng điện thoại rất khó khăn, tôi chỉ có thể gọi cho A Quý, hỏi sơ qua tình hình gần đây của Bàn Tử. A Quý nói, hiện giờ Bàn Tử sinh hoạt rất điều độ, ban ngày ra đồng cày cấy, sàng gạo, buổi tối nấu cơm, ăn xong thì ngẩn người ngắm trăng. Nhiều khi cả ngày anh ta cũng chỉ nói được với Bàn Tử có hai ba câu.

Tôi hỏi Bàn Tử có cảm xúc gì không? Không lẽ vẫn còn đờ đẫn như trước?

A Quý bảo, chịu, chẳng nhìn ra được có cảm xúc gì không nữa. Nhưng Bàn Tử làm việc rất nhanh nhẹn, cũng không nói nhiều. Nhưng so với lúc trước thì khá hơn một chút, lâu lâu cũng biết xổ ra vài câu dí dỏm rồi.

Tôi bảo A Quý, nếu ở bên đó Bàn Tử thiếu thốn tiền bạc gì thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ chuyển tiền.

Tôi nghĩ Bàn Tử rồi sẽ khá lên thôi. Bàn Tử không phải là người dễ chìm đắm trong đau buồn u uất, anh ta biết Vân Thái cũng không muốn thấy ông chủ Béo của mình trở nên kém thú vị hơn xưa. Bàn Tử sẽ dần dần khá lên thôi, mặc dù chuyện này chắc chắn sẽ để lại trong lòng anh ta một vết sẹo không bao giờ lành. Nhưng Bàn Tử là người tốt, ông trời sẽ không làm khó anh ta quá lâu.

Sau khi tôi tăng lương cho Vương Minh, thái độ làm việc của cậu ta đã tích cực hơn nhiều. Hơn nữa tôi cũng đã quay về, công việc của chú Ba bên kia có gì sẽ được báo cáo đến tận cửa hàng của tôi. Nhiều người không biết quan hệ của tôi với cậu ta, nghĩ cậu ta là thân tín của tôi nên ra sức nịnh bợ cậu ta. Giá trị cuộc đời của cậu ta hình như đang dần dần tăng lên, tinh thần cũng sáng sủa hơn nhiều.

Thấy thái độ làm việc của cậu ta tốt, tôi bắt đầu dạy cậu ta cách xử lý một số công việc, cậu ta lên tay rất nhanh, sau đó quả thực cũng giúp đỡ tôi không ít. Tuy tôi không trông mong cậu ta có thể trở thành một trợ thủ đắc lực như Phan Tử, nhưng dần dần tôi cũng bắt đầu nghĩ, mình có thể dựa vào cậu ta trong nhiều vấn đề rồi.

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ